Gia Đình và Giáo Dục
Khi nói đến giáo dục, người ta nghĩ ngay
tới hai nhân vật trực diện nhau, tức là một người đóng vai nhà giáo dục và một người thụ
giáo.
Trong kinh thánh có một câu nói về nhà
giáo dục, đồng thời nêu lên những điều liên quan đến việc giáo dục trong gia
đình. Tại chương 23, câu 8, thánh sử Matthêu viết: ’’Chỉ có một Thày, còn tất cả đều là anh em với nhau.’’
Theo Đức Giêsu, chỉ có một
Đấng là Thày, và Đấng đó chính là Người.
Với câu nói này, Đức Giêsu không có ý phủ nhận sự hiện diện và bổn phận
của cha mẹ, nhưng Người cho biết, vai trò của cha mẹ không phải là những người
chiếm địa vị uy quyền và thế lực, mà là những kẻ tự nguyện phục vụ. Khi cha mẹ thi hành công tác tự nguyện phục
vụ bằng một tình yêu, thì hành vi đó, không chỉ là do bản năng tự nhiên của con
người, nhưng xuất phát từ bản tính Đức Kitô hoạt động trong người đó. Suy rộng ra, ta có thể cảm nhận được, Đức
Giêsu là bậc Thày trong tất cả mọi sự. Nếu
Đức Giêsu là bậc Thày, thì cha mẹ cần phải nhìn vào Người để học cách thức giáo
dục con cái. Qua các hành vi cử chỉ được
kể là bậc Thày, thì Đức Giêsu là loại Thày như thế nào?
Gương Mẫu:
Trước tiên, Đức Giêsu đã làm
gương sáng về những điều Người giảng dạy.
Người không đặt gánh nặng lên vai kẻ khác, trước khi không tự mang lấy
gánh nặng cho mình. Tại chương 11, câu
46, thánh sử Luca ghi lại lời của Đức Giêsu:
’’Khốn cho các ngươi, hỡi các nhà
thông luật! Các ngươi chất trên vai kẻ
khác những gánh nặng không thể gánh nổi, còn các ngươi, thì dù một ngón tay
cũng không đụng vào.’’ Đức Giêsu
luôn thực hành những việc, mà Người muốn kẻ khác làm.
Ta có thể kết luận, trong việc giáo dục,
ngoài việc học hiểu và sửa đổi tính tình cũng như cách sống, cha mẹ còn phải
nuôi dưỡng một đời sống Đức Tin theo tinh thần Phúc Âm. Cha mẹ nên thực hiện
những điều cha mẹ muốn con cái phải làm. Cha mẹ muốn con cái sống công bình,
ngay thẳng, siêng năng, nhiệt tâm, lương thiện, vâng lời, yêu mến tha nhân,
nhẫn nại, tha thứ…, thì trước tiên, cha mẹ phải có các đức tính ấy, để con cái
nhìn thấy mà noi theo. Cha mẹ phải luôn tỏ ra là một gương mẫu đáng tin tưởng,
để con cái dùng làm điểm tựa vững chắc trong cuộc sống.
Tín Nhiệm và Chân Thành:
Thêm một cử chỉ tốt lành nữa là Đức Giêsu
tỏ ra có tinh thần trợ giúp hữu hiệu, chẳng hạn trong trường hợp, Người ra lệnh
cho sóng gió phải im lặng, đã được thánh sử Luca ghi tại chương 8, câu 24.
Lẽ tự nhiên, cha mẹ nào cũng đều quan tâm
chăm nom, săn sóc con cái, tuy nhiên, họ có thể làm dưới một hình thức tốt đẹp
hơn nữa, bằng thái độ dốc đổ tình yêu cho con cái, một thứ tình yêu siêu nhiên,
kín múc từ tình yêu Thiên Chúa. Người yêu thương ta trước, mà không chờ mong
đền đáp. Đó là thứ tình yêu sưởi ấm thế
gian.
Khi giáo huấn, Đức Giêsu mang đến cho kẻ
thụ giáo một niềm tin tưởng, như trường hợp Người nói với người đàn bà bị bắt
qủa tang đang ngoại tình: ’’Chị cứ về đi,
và từ nay đừng phạm tội nữa’’ (Gioan 8,11).
Với lối hành xử như vậy, Người tin tưởng sẽ tạo cơ hội tốt cho người đàn
bà ấy có thể bắt đầu trở lại cuộc sống đoan chính.
Lời nói của cha mẹ phải có tính cách khích
lệ, lạc quan và đầy hy vọng; một thái độ tin tưởng con cái có khả năng tiến bộ.
Đức Giêsu cho ta tự do, đồng thời cũng
buộc ta phải có trách nhiệm đối với các quyết định của mình, giống như cách ứng
xử của Người đối với anh thanh niên có nhiều của cải, ghi trong Tin Mừng do
thánh sử Mátthêu ghi tại chương 19, câu 16.
Ta không nên ép buộc người khác phải hoàn
toàn theo ý kiến của mình, nhưng hãy bày tỏ quan niệm riêng với một tình yêu và
bằng tình yêu. Trước tiên, cha mẹ nên
hiểu rằng, con cái là tặng phẩm do Chúa ban, chứ không phải là dụng cụ riêng
của cha mẹ. Vì thế, cha mẹ không nên đối
xử với con cái như những sản vật sở hữu của mình, nhưng phải đối xử với con cái
như những con người được Thiên Chúa ủy thác để dưỡng dục.
Đức Giêsu không ngần ngại, khi phải lên
tiếng quở trách, với thái độ thật cương quyết.
Người nói với Phêrô khi bị ông ngăn cản việc Người ngỏ ý đi vào cuộc
thương khó: ’’Satan, lui lại đằng sau Thày!
Anh cản lối Thày, vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên
Chúa, mà là của loài người.’’ (Matt. 16,23). Quở trách là việc thông thường trong vấn đề
giáo dục. Sách cách ngôn, chương 13, câu
24 viết: ’’Người thương con, rộng tay sửa phạt.’’ Tục ngữ Việt Nam có câu: ’’Thương
con cho roi, cho vọt’’.
Như một người cha và một ông Thày, Thiên
Chúa tự giáo huấn và quở phạt dân Do Thái.
Khốn cho ta, nếu ta không quở phạt!
Nếu cha mẹ làm ngơ trước những sai lầm to lớn của con cái, cha mẹ sẽ mắc
lỗi! Lời của Thiên Chúa được tiên tri
Êzêkiel xác định: ’’Nếu ngươi không nói với kẻ bất lương, và cảnh giác hắn bỏ con đường
sai lầm, thì hắn sẽ phải chết vì tội lỗi của hắn, nhưng Ta sẽ đòi máu nó nơi
tay của ngươi.’’ Do đó, cha mẹ có nhiệm vụ quở trách con cái, nhưng bằng
thái độ thanh thản, nhẹ nhàng, lịch sự, không ồn ào, quát mắng nặng lời, để con
cái có thể ý thức được trách nhiệm của mình và ghi tạc trong lòng.
Trong câu truyện người con hoang đàng, Đức
Giêsu muốn giới thiệu tấm lòng nhân từ và quảng đại của Người Cha, hay nói đúng
hơn, ám chỉ về Người, khi đối xử với kẻ sẵn sàng ăn năn, hối lỗi, muốn trở về
đường ngay, nẻo chính.
Cha mẹ gần gũi con cái như Thiên Chúa gần
gũi ta. Lòng nhân từ của cha mẹ phải vĩ
đại như tình yêu Thiên Chúa, để thực sự ’’dung
tha và chịu đựng tất cả.’’ (1, Côrintô 13,7).
Nhắc lại các biến cố đau thương đã xảy ra
trong qúa khứ là không phù hợp với giáo huấn của Đức Giêsu; và do đó, không thể
chấp nhận được.
Đối Thoại:
Đức Giêsu giảng dạy khắp nơi, trong hội
đường, tại các tập đoàn ở Galillê và tại Giuđêa, cũng như trong đền thờ
Giêrusalem. Ở đâu cha mẹ cũng có thể
giáo dục con cái được. Cách diễn đạt của Đức Giêsu luôn luôn mới, cả khi Người
trần thuật về những thói quen trong qúa khứ.
Người dùng thứ ngôn từ sống động, bóng bẩy, cụ thể, gọn gàng và rành
mạch. Người tránh lối nói rườm rà, khó
hiểu. Khi trình bày đề tài nào, Người thường nói cách vắn tắt, cô đọng.
Trong gia đình, cha mẹ cũng nên áp dụng
lối giáo dục như vậy. Con cái thường không chấp nhận lối giáo dục theo kiểu giảng
thuyết luân lý. Nói ít, nhưng hãy biểu
lộ bằng tình yêu chân thành, thuần khiết và vô vị lợi.
Đức Giêsu còn sử dụng cả phương cách đối
thoại, trao đổi tư tưởng dưới hình thức vấn đáp. Người dùng dụ ngôn mà tranh luận
với các luật sĩ và những người biệt phái.
Đối thoại với con cái – dù lớn hay nhỏ -
là điều rất cần thiết, nhưng phải luôn tỏ ra cởi mở, chân thành, xây dựng, giống
như hội thảo với bạn bè, thân hữu.
Mặc dù cha mẹ sống đúng tinh thần Phúc Âm,
nhưng thỉnh thoảng vẫn có người con xá lánh Chúa và đôi lần còn tỏ ra muốn chối
bỏ Đức Tin. Trong trường hợp như vậy,
hay bất cứ lối sống sai lầm khác mà con cái đang tự chọn lựa, cha mẹ cũng không
nên cắt đứt liên lạc với chúng. Ngay cả
khi con cái cố tình dập vùi qúa khứ tốt đẹp từ khi rời bỏ gia đình, để đi vào
con đường vô thần hoặc nghiện ngập, cha mẹ cũng không nên bỏ rơi chúng.
Hiện nay, tại các nước Tây phương, con
người nặng về thế tục, thực sự họ đã đánh mất rất nhiều điều giá trị, nhưng muôn
vàn sự kiện khác lại xuất hiện, như chủ nghĩa cá nhân, xu hướng phát triển khoa
học và kỹ thuật, vượt ra khỏi ranh giới văn hóa và quốc gia liên hệ, nhận thức
mới về vai trò phụ nữ trong xã hội hoặc giản dị hóa sự tương giao giữa thanh
nam và thiếu nữ.
Trong việc đối thoại
với con cái, cha mẹ cần có những nhận xét sáng suốt, đồng thời hiểu biết cách
sâu xa các biến chuyển đang diễn ra trong xã hội. Các biến chuyển đó có thể là hình thức giải
thích ’’các dấu chỉ của thời đại’’, hầu
soi dẫn những nhu cầu mới của tuổi trẻ và cùng với họ làm cho Lời Phúc Âm trở
nên ứng nghiệm: ’’Qủa thật, ai không chống lại chúng ta là ủng hộ chúng ta.’’ (Máccô
9,40).
Trong việc giáo huấn dân chúng, Đức Giêsu không sợ, khi phải đảo ngược
bậc thang giá trị truyền thống. Suy ngẫm
Bài Giảng Trên Núi hay còn gọi là Hiến Chương Nước Trời, tại chương 5, câu 2,
Tin Mừng thánh Mátthêu, ta thấy, khi lên tiếng nói ’’Phúc Cho Ai…’’, Đức Giêsu diễn tả một cách rất tổng quát, không
rõ ràng lắm; Người vạch ra một con đường xem ra khó có thể vượt qua, một con
đường khác với con đường mà thế gian hiến tặng.
Ta rất dễ tự lừa dối mình, nếu tin rằng, ta chỉ cần đưa ra những ý kiến
đơn thuần là sẽ được con cái chấp nhận, hoặc chỉ cần giới thiệu cho chúng một ’’Kitô giáo nhạt nhẽo’’ và một ’’Đức Kitô không còn hiện hữu’’ nữa là
đủ!
Thiên Chúa thực sự hoạt động trong tim óc giới trẻ, vì thế, ta sẽ nhận
được phản ứng tích cực của chúng ngay, nếu sự thật được giới thiệu bằng một thứ
ngôn ngữ thân mật và dễ hiểu. Điều quan trọng nhất là khi muốn dạy dỗ con cái,
cha mẹ nên vận dụng khả năng để tìm hiểu nhu cầu khẩn thiết của chúng và chia
sẻ những khát vọng của chúng.
Phúc Âm
cho biết, Đức Giêsu giảng dạy như một ’’Đấng
có thẩm quyền.’’ (Mátthêu 7,29). Tin
vào hồng ân được trao ban, cha mẹ không nên sao lãng bổn phận giáo dục con cái.
Đó cũng là điều con cái, thực tâm mong chờ từ nơi cha mẹ. Không phải là không
có lý, khi con cái lên án nặng nề cha mẹ đã tỏ ra thinh lặng trước sự thật.
Một Giáo Huấn, Hai Đấng Cao Trọng:
Đức Giêsu dạy bảo các tông đồ cách đối xử với nhau như chính Người đã đối xử
với các ông: ’’Đây là điều răn của Thày: anh
em hãy yêu thương nhau, như Thày đã yêu thương anh em.’’ Qua câu nói ’’như Thày đã yêu thương anh em’’, Đức
Giêsu tự giới thiệu mình là ’’Bậc Thày,
là Sư Phụ’’ trong Tình Yêu. Đó chính
là một giáo huấn được tóm lược trong sách Tin Mừng, mà cha mẹ cần có để khuyên
dạy con cái. Cha mẹ cần cố gắng trở nên
giống Đức Giêsu trong mọi sự, để có thể nói được rằng: ’’Các
con ơi, các con hãy yêu thương nhau, như cha mẹ đã yêu thương các con.’’
Chúa Giêsu Ở Trong Mỗi Người:
Ta cũng phải bắt chước Đức
Giêsu để có thể nên giống Người như một bậc Thày. Nên giống Người như một bậc Thày, hay nói cách
chính xác hơn là để Người sống trong ta. Điều tốt nhất là ta hãy để cho Đức
Kitô Giêsu thân chinh đến cư ngụ trong mỗi tâm hồn ta và làm chủ cuộc sống của ta.
Khi Người sống trong ta, thì vai trò giáo dục
của ta sẽ trở nên hoàn hảo. Nếu Người
đến trong gia đình ta với tư cách là một nhà mô phạm, thì việc dạy dỗ sẽ được
vẹn toàn. Vì vậy, ta cần để Đức Giêsu
hoạt động trong mỗi người chúng ta.
Nhưng làm cách nào để đạt được điều ấy?
Tin Mừng giải thích rất rõ. Là
những kẻ đã chịu phép Rửa trong Thánh Thần, ta được Thiên Chúa thúc đẩy bước vào
cuộc sống phiêu lưu thần thánh, bằng cách mời Người đến và sống trong ta. Thánh
Thần sẽ hướng dẫn ta biết cách loại bỏ con người cũ, chấp nhận con người mới, được
trang bị bằng một tình yêu siêu nhiên, tức là chọn cách sống theo đường lối Phúc
Âm, hoặc có thể nói, ta sống mà không phải chỉ cho riêng mình, nhưng, nhờ tình
yêu đã vượt thắng các chướng ngại, để đến sát bên Đức Giêsu chịu đóng đinh và
bị bỏ rơi, để con người mới kia, không chỉ sống trong ta, mà còn sống trong cả
những người khác nữa, bằng cách làm cho ta nên một với họ, trong tất cả mọi sự,
ngoại trừ tội lỗi…
Đức Kitô Giêsu có
thể đến và chiếm ngụ trong ta như thế nào? Đức Giêsu đã đến và cư ngụ trong ta…
nhưng nhờ ân sủng, nhờ sự cộng tác tích cực của ta, mà Người càng lớn mạnh hơn
nữa.
Đức Kitô Giêsu Ở Giữa Chúng Ta:
Ta còn cần có Đức Giêsu ở
trong gia đình, giữa mọi người. Sự có
mặt của Đức Giêsu trở thành hiện thực, ’’khi
ở đâu có hai hoặc nhiều người họp lại nhân danh Người.’’ (Mátthêu
18,20).
Chẳng hạn Đức Giêsu ở giữa người
chồng và người vợ, giữa người cha và con gái, giữa người mẹ và con trai, giữa
người mẹ và bà ngoại hoặc dì…. Nếu Đức Giêsu ở giữa hai hoặc nhiều người trong
gia đình, thì sự hiện diện của Người sẽ giúp cha mẹ trong vai trò là nhà giáo
dục và là Thày dạy có hiệu qủa chắc chắn.
Nhưng làm cách nào để đoan chắc là có sự hiện diện qúy báu của Người
giữa chúng ta? Nhờ không ngừng tái lập
tình yêu tương giao giữa mỗi người và ngày càng gia tăng củng cố tình yêu ấy, đồng
thời giữ tâm tình luôn cởi mở với nhau. Là những người thân thuộc trong gia
đình, nên ta phải ưu tiên yêu thương nhau.
Gia đình là các tế bào căn bản của xã hội, nên Lý Tưởng Hiệp Nhất khuyến
khích ta cố gắng trở nên những phần tử nền tảng trong Giáo Hội, để nơi đó Đức
Giêsu là Thày đến ngự trị. Đây là lời mời gọi riêng và đặc biệt, nếu cố gắng và
nỗ lực ta mới có thể đạt tới mục tiêu nên thánh của mình.
Theo Đức Giêsu, tức là ta chấp nhận từ bỏ mọi
sự, trên bình diện tâm linh, như lời Đức Giêsu nói: ’’Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, và cả mạng
sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được.’’ (Luca 14,26). Cùng một Đức Kitô Giêsu như vậy, giờ này sẽ
nói: ’’Nếu
ai không ưu tiên yêu mến những người thuộc gia đình mình, thì chắc chắn cũng
không yêu mến Ta.’’
Hy Vọng và Tin Tưởng:
Đời sống và thực phẩm là do cha mẹ cung cấp cho con cái, nhưng tình yêu
và sự chăm sóc mà con cái nhận được, phát sinh từ tư tưởng Phúc Âm của Đức
Giêsu. Nhờ thế, con cái lớn lên theo ý
nghĩ của Người và coi tha nhân như một đại gia đình, gồm toàn thể con cái Thiên
Chúa. Con cái không được phép nhắm mắt
tin theo những quy luật sống khác, vì đã nhận biết ánh sáng Phúc Âm.
Những lối sống khác sẽ không lôi cuốn được
chúng, bởi vì chúng đã được xây dựng trên nền tảng giới luật mới của Đức
Giêsu. Chúng sẽ thuộc về một thứ con cái
mới. Đời sống trong Thiên Chúa được củng cố, nhờ Bí Tích Rửa tội mà chúng đã
lãnh nhận.
Nhờ ân sủng nhận được qua Bí Tích Hôn Phối, cha mẹ tăng cường ơn ích
cho con cái. Cha mẹ cộng tác với Thiên
Chúa trong sự trưởng thành và phát huy đời sống con cái. Để giáo dục con cái, toàn thể gia đình phải
trở nên một ’’Giáo Hội Gia Đình’’, một
thực thể năng động, mở rộng cửa đi vào xã hội chung quanh với tất cả mọi nhu
cầu, đồng thời giúp con cái có thể nhìn xa trông rộng và nhận thức các đòi hỏi
cấp thiết của tha nhân.
Cở Mở Với Mọi Người:
Chúa Thánh Thần và Đức Maria là hai nhân tố cốt yếu
giúp ta hoàn thành mọi công trình. Tình
yêu nối kết các thành viên trong gia đình, không dựa trên căn bản tự nhiên, nhưng
chính là Thiên Chúa. Ta nên tự thẩm định
giá trị từng việc làm của mỗi người trong gia đình, để phát triển khả năng và
chia sẻ cho nhau những mối lợi chung.
Nói tóm lại, ta nên tận tâm tận lực bảo
vệ tình yêu gia đình, vì gia đình là vóc dáng của Đức Maria. Để làm cho gia đình
ta trở nên những tế bào trong Công Trình của Đức Maria, hay nói cách khác, là
một Giáo Hội thu hẹp, ta phải xây dựng gia đình theo khuôn mẫu của gia đình
Nazarét. Gia đình này, với lối sống thực
tế và thánh thiện nhất, có Đức Giêsu cư ngụ ở giữa. Để chu toàn kiệt tác này,
tất cả mọi người trong gia đình phải thực tâm yêu thương nhau bằng một tình yêu
tinh tuyền, vì lòng mộ mến Thiên Chúa, chứ không vì lợi ích riêng tư.
Đức Maria là Mẹ thật của Đức Giêsu và là hiền
thê của Thánh Giuse; Mẹ yêu thương hai người, không vì lợi ích riêng, nhưng vì
lòng mộ mến Thiên Chúa. Thánh Giuse cũng
yêu mến Đức Maria và hài nhi Giêsu như vậy.
Vấn đề cần nhấn mạnh là: ’’yêu thương’’ vì lòng mộ mến Thiên Chúa.
Tình yêu của ta thực sự tinh tuyền, khi ta
luôn nhận diện được tình yêu của Đức Giêsu, Đấng đã vì yêu thương ta, mà cảm
thấy như bị Chúa Cha bỏ rơi và tự hiến thân mình chịu đóng đinh trên thập giá.
Đặt trọn niềm tin và hy vọng vào Chúa, trong cuộc sống hằng ngày, ta mới có thể đón
nhận Thày vào nhà được. Nhờ đổi mới cách
sống, Đức Giêsu sẽ dễ dàng có mặt trong gia đình của ta.
Nguyện xin Đức Maria ban nhiều phúc lành cho
các gia đình, đã dùng tình yêu làm chất keo nối kết nhau; nhờ thế, các gia đình
mới mang lại lợi ích thiết thực cho xã hội và Giáo Hội.
Gia đình là khí cụ mở
mang nước Thiên Chúa trong thế gian. Sự
phát quang từ một gia đình chiếu rọi đến các gia đình khác, và trong nhân loại,
sẽ càng làm cho gia đình này trở nên mỹ miều, liên kết và tốt lành hơn, điều mà
Thiên Chúa mong đợi nơi con người ngày nay, nơi ấy gồm những giáo dân trưởng
thành và thánh thiện./.