NHỮNG TƯƠNG QUAN VỀ MÙA VỌNG
Tại các nước Tây Âu, mỗi khi Mùa Vọng
đến thì Vòng Hoa Mùa Vọng được bày bán ở hầu hết các cửa hàng tạp hóa. Nhiều cá nhân, đoàn thể, giáo xứ cũng tự tạo những Vòng Hoa Mùa Vọng để sử dụng với mục đích riêng. Vòng Hoa Mùa Vọng có nguồn gốc từ Đức Quốc, và
lan rộng tới một vài quốc gia lân bang vào những năm thế giới đại chiến thứ nhất (1914-1918), và càng trở nên phổ biến hơn khi Đệ Nhị thế chiến bùng nổ. Những cây nến đặt trên các Vòng Hoa Mùa Vọng - biểu tượng cho tự do, hòa bình và hy vọng - được thắp sáng.
Người ta dùng các cành thông nhỏ kết thành Vòng
Hoa Mùa Vọng, tô điểm bằng những cây nến trắng cùng với giải treo màu đỏ hoặc tím đậm,
biểu tượng cho sự sám hối.
Vòng Hoa Mùa Vọng được trưng bày từ Chúa Nhật thứ
nhất Mùa Vọng, tức là khởi đầu Năm Phụng Vụ mới, ở tư gia, đặc biệt tại gian thánh
hoặc một địa điểm dễ thấy trong nhà thờ; kéo dài cho đến lễ Chúa Giáng Sinh.
Lễ Chúa Giáng Sinh được kể là Đại
Lễ thứ hai đã được Giáo Hội hình thành, sau Đại Lễ Đức Giêsu Sống Lại từ cõi
chết. Đây là một Đại Lễ xuất hiện tương đối trễ so với lịch
sử Giáo Hội. Đúng thế, Lễ Giáng Sinh
dường như được tổ chức trọng thể lần đầu tiên vào khoảng năm 335/337, ngày 25 tháng 12 tại Đền
Thánh Phêrô mới được xây dựng xong ở Rôma, thời điểm mà Cổ dân La
Mã vẫn tổ chức lễ kính thần mặt trời; vì không ai biết rõ ngày Giáng Sinh, kể cả Kinh Thánh Tân
Ước cũng chẳng hề đề cập tới ngày sinh của Con Thiên Chúa, do đó lợi dụng lời
Đức Giêsu đã từng tuyên bố ’’Ta là ánh
sáng thế gian’’, nên người ta bèn lấy ngày lễ kính Mặt Trời làm sinh
nhật của Đức Giêsu cho hợp thời hợp cảnh.
Lễ Giáng Sinh được tổ chức tại Rôma, phần đất thuộc Giáo Hội sơ khai Tây Phương; trong khi một phần Kitô giáo Đông
phương lại mừng kính lễ Đức Giêsu chịu phép Rửa và sinh nhật của Chúa vào ngày 6 tháng Giêng.
Vào thời Giáo Hội sơ
khai, người ta cho rằng Đức Giêsu được thụ thai vào ngày 25 tháng 3, và như
thế, nếu tính thời gian theo chiều dọc thì 25 tháng 12 là ngày Đức Giêsu giáng
trần. Và kể từ đó, nhân loại mừng kính sinh nhật Đức Giêsu vào buổi tối ngày 24 và chính ngày 25 tháng 12.
Chữ
Mùa Vọng xuất phát từ La ngữ ’’Adventus
Domini’’, có nghĩa là Chúa Đến.
Trong La ngữ, chữ ’’adventus’’
ám chỉ người lính từ trận tuyến trở về, sau khi đã chiến thắng quân thù.
Trong Mùa Vọng người tín hữu cần chuẩn bị tâm hồn, sẵn
sàng đón mừng ngày Đức Giêsu, Con Thiên Chúa, đến trong thế gian.
Các
bản văn Cựu Ước trích từ Sách Ngôn Sứ Isaia đóng một vai trò then chốt trong
Mùa Vọng, còn sách Tân Ước thì diễn giải việc Đấng Thiên Sai giáng trần như một
sự kiện cụ thể chứng minh cho lời tiên báo của các ngôn sứ. Đặc biệt, vào Chúa Nhật thứ nhất có hai bản
văn trích từ Sách Tân Ước gắn kết với nhau.
Ở đây chúng ta có thể đọc được
lời khuyên dạy của thánh Phaolô: ’’Anh em
hãy mặc lấy Chúa Giêsu Kitô’’ (Rôma 13,14), còn thánh Mátthêu lại cảnh giác: ‘’Chính
giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến.’’ (Mátthêu 24,44) - liên quan
tới thái độ của người tín hữu đối với Ngày Cánh Chung.
Các thế hệ của những người Kitô hữu tiên khởi sống
với sự mong chờ Đức Giêsu sẽ đến vào một tương lai gần để phán xét thế gian,
trong khi một số nhà thần học cận đại lại giải thích rằng việc Đức Giêsu tái
xuất hiện chỉ là niềm kỳ vọng của thế giới cổ điển, chứ thực ra không có những
giám định cụ thể, trái với niềm xác tín của mỗi cá nhân người Kitô hữu trong cả
hai Kinh Tin Kính ’’Nicea-Constanttinopoli’’
và ’’các thánh Tông Đồ’’ là, Đức
Giêsu ’’sẽ lại đến trong vinh quang để
phán xét kẻ sống và kẻ chết.’’
Nhiều
người có lẽ sẽ thắc mắc, tại sao lại đặt các cây nến chung quanh Vòng Hoa Mùa
Vọng? Đó là ý kiến và quyết định của một
trong số các giáo phụ - thánh Giáo Hoàng Grêgôriô Cả -.
4 cây nến lớn, trượng trưng cho 4 Chúa Nhật trong Mùa Vọng,
cùng với 24 cây nến nhỏ hơn, tượng trưng những ngày trong tháng 12 trước Lễ
Giáng Sinh.
Chúa Nhật thứ nhất Mùa
Vọng vừa là khởi điểm của Mùa Giáng Sinh, vừa là Năm Mới của Giáo Hội.
Một Năm Phụng Vụ của
Giáo Hội và một Năm theo Tây Lịch đều có 12 tháng; tuy nhiên, có một điểm khác
biệt đáng ghi nhận là Năm Mới của Kitô giáo thì bắt đầu bằng Chúa Nhật thứ nhất
Mùa Vọng - nhắn bảo người Kitô hữu sống trong sám hối và đợi chờ - và kết thúc 1
tuần lễ sau Đại Lễ Đức Giêsu Vua Vũ Trụ; còn Năm Mới theo Tây Lịch lại diễn ra
vào ngày 1 tháng 1 và kết thúc vào ngày 31 tháng 12 - trong sự hoan lạc - mọi người ăn uống, vui chơi, hy vọng những
ngày tháng tốt đẹp mới sẽ đến. Nhưng cả
hai loại khởi đầu Tân Niên đều qui hướng về Tình Yêu và Sum Họp.
Năm Phụng Vụ của Giáo
Hội Công Giáo đề cập tới cuộc đời Chúa Cứu Thế gồm:
Mùa Vọng (phần 1:
từ Chúa Nhật thứ nhất Mùa Vọng đến hết ngày 16 tháng 12; và phần 2:
từ ngày 17 tháng 12 đến ngày 24 tháng 12);
Mùa Giáng Sinh (phần 1:
từ lễ Giáng Sinh đến lễ Hiển Linh – và phần 2:
từ lễ Hiển Linh đến lễ Đức Giêsu chịu phép Rửa);
Mùa Thường Niên 1 (từ ngày lễ Đức Giêsu chịu phép Rửa đến thứ
tư Lễ Tro);
Mùa Chay (phần 1: từ
thứ tư Lễ Tro đến thứ bảy tuần thứ 5 Mùa Chay – phần
2: gồm 4 ngày đầu Tuần Thánh – và phần 3:
gồm Tam Nhật Vượt Qua và lễ Phục Sinh);
Mùa Phục Sinh (phần 1: từ
lễ Phục Sinh đến lễ Thăng Thiên – và phần 2:
từ lễ Thăng Thiên đến lễ Hiện Xuống);
Mùa Thường Niên 2 (từ lễ Hiện Xuống đến Chúa Nhật Thứ Nhất Mùa
Vọng ’’mới’’).
Vòng Hoa Mùa Vọng dần
dần được các nghệ nhân biến thể dưới hình thức đặt 4 cây nến xen kẽ giữa 4 ’’cậu bé Noel’’ xinh xắn làm bằng bánh hạnh nhân ’’ngự’’
trên ổ bánh mì nở nang - trông thật đáng thèm.