SỨC MẠNH CỦA TÌNH YÊU
’’Ta muốn lòng nhân từ chứ không muốn của lễ.’’ Đó là điệp khúc mà tôi thường nghe nhắc đến trong suốt Mùa Chay. Không giống các thần minh của những tôn giáo khác, Thiên Chúa của tôi không mang bộ mặt nghiêm khắc, oán giận. Trái lại, Người đầy tình ái, giầu lòng nhân hậu, bao dung, vì bản tính của Người là Tình Yêu. Chính Tình Yêu đã khiến Thiên Chúa của tôi từ bỏ ngai Trời để nhập thế, chấp nhận kiếp làm người để được gần gũi, cảm thông và chia sẻ cuộc sống nhân loại…, ngay cả việc chấp nhận cái chết.
Có thần minh nào đã sống gần gũi với con người như Chúa của tôi chưa? Có thần minh nào đã dám chết thay cho con người để minh chứng tình yêu của mình chưa?
Ôi mầu nhiệm Tình Yêu! Chỉ có Tình Yêu và chỉ trong Tình Yêu, tôi mới có thể hiểu được ý nghĩa cao siêu của nó.
Ai có thể hiểu được, một người cha, dám liều mạng sống, lao mình vào biển cả, giữa cảnh trời đêm tối, mặc cho giòng nước cuốn trôi, với một chút hy vọng mong manh, là sẽ tìm được đứa con đang chìm ngập trong làn sóng bao la. Thật đúng với cậu tục ngữ Việt Nam: ’’cá chuối chết đuối vì con.’’
Ai có thể hiểu được hành động ngông cuồng của những cặp nhân tình vượt đèo, lội suối, bất chấp không gian và thời gian vô tận, sẵn sàng chấp nhận muôn vàn hiểm nguy, thử thách, để tìm kiếm nhau, nhưng có thể đã trôi dạt vào thế giới vô định hướng!
Ai có thể hiểu được, mỗi ngày có rất nhiều người đang lang thang trên các nẻo đường, hè phố, miệng luôn gào thét những bài ca trữ tình, với hy vọng tìm lại được chân dung của người mình yêu, nay đã khuất bóng!
Ôi mầu nhiệm của Tình Yêu! Tình Yêu chứa đầy những khổ đau, cay đắng; nhưng Tình Yêu cũng mang lại sự dịu ngọt, hạnh phúc tràn đầy. Sức mạnh của Tình Yêu thì vô tận và mãnh liệt hơn cả sự chết!
Cũng vì thế mà Thiên Chúa đã muốn dùng sức mạnh của Tình Yêu để lôi cuốn và chinh phục lòng người.
Còn hình ảnh nào đẹp hơn hình ảnh người cha già, ngày đêm thổn thức trông mong, đưa đôi tay rộng mở, sẵn sàng đón nhận đứa con lãng bạt trở về.
Khi Đức Giêsu rảo bước tiến vào Giêricô, có một người tên là Giakêu, thủ lãnh nhóm thu thuế; vóc dáng của Giakêu thấp bé, và vì tò mò, muốn thấy mặt Đức Giêsu, nhưng không thể chen chân với một đám dân đông đảo xô đẩy nhau, nên ông đã phải chạy về phía trước và leo lên cây để đón nhìn Đức Giêsu. Khi đến nơi, Đức Giêsu đưa mắt âu yếm nhìn ông và phán bảo: ’’Hỡi Giakêu, hãy xuống mau, vì hôm nay Ta muốn lưu lại ở nhà ngươi.’’ Ông vội trèo xuống, vui mừng chào đón Đức Giêsu về nhà. Mọi người lẩm bẩm: ’’Ông này đến trọ nhà người tội lỗi.’’ Nhưng Đức Giêsu nói: ’’Hôm nay nhà này được ơn cứu độ, vì Con Người đến để tìm kiếm và cứu chữa những gì đã mất.’’
Đối với dân Do Thái thì hạng thu thuế và gái điếm bị liệt vào thành phần sống ngoài lề xã hội, bởi vì bọn thu thuế là hạng người phản dân hại nước, tiếp tay cho ngoại xâm, dưới hình thức sưu cao thuế nặng, hầu làm giầu trên xương máu đồng bào. Những người này bị dân chúng phỉ báng. Nhưng, thật sự ngỡ ngàng và khác hẳn với mọi dự tính của con người, Đức Giêsu đã không tỏ ra phản ứng tiêu cực, cũng không đề cập tới qúa khứ lỗi lầm của Giakêu, mà chỉ lấy tình người, dùng lời dịu ngọt để chinh phúc một kẻ tội lỗi: ’’Hỡi Giakêu, hãy xuống mau, vì hôm nay Ta muốn lưu lại ở nhà ngươi.’’
Tình Yêu đã gặp Tình Yêu. Thiên Chúa đã dùng tình người để đối xử với con người. Người không dọa nạt, đe loi; không lên án, cũng như không muốn nhắc lại một qúa khứ không mấy tốt đẹp của người khác, khi không cần thiết, để khỏi làm tổn thương đến giá trị và danh dự của họ.
Thiên Chúa luôn mời gọi và dùng Tình Yêu để thu phục nhân tâm. Thái độ đó khiến Giakêu cảm thấy sửng sốt; vì ông chưa bao giờ gặp được ở nơi người khác; điều ấy đã đánh động lương tâm ông, khiến ông mau mắn đáp trả Tình Yêu để chuộc lại qúa khứ lỗi lầm: ’’Thưa Ngài, tôi xin bố thí nửa phần gia nghiệp của tôi cho kẻ nghèo khó; nếu tôi có làm thiệt hại ai điều gì thì tôi xin đền trả gấp bốn lần.’’
Đức Giêsu phán bảo: ’’Hôm nay, nhà này được ơn Cứu Chuộc, bởi người này cũng là con cái Abraham, vì chưng Con Người đến để tìm kiếm những gì đã hư mất.’’
Thiên Chúa để lại cho tôi một mẫu gương, một thái độ sống, bởi vì ’’sống là sống với,’’ sống với người khác, chứ không ai sống trơ trọi một mình. Chính vì thế, tôi phải sống với… đầy tình người, và chỉ có tình người mới có thể thúc đẩy con người sống gần gũi, thông cảm và chia sẻ nỗi thống khổ với người khác. Rất có thể, khi còn xa cách, dễ tạo trong tôi những thiên kiến, những hiểu lầm, hay những phán đoán khắt khe đối với người khác, nhưng nếu có dịp gần gũi, trao đổi tâm tư, tôi dễ cảm thông với những hoàn cảnh éo le, người khác đang vướng mắc.
Một bệnh nhân, trước mắt vị y sĩ, họ chỉ cảm sốt, đau đầu hay dị ứng hành hạ…, nhưng đằng sau căn bệnh thông thường đó, hoặc nguyên nhân chính tạo nên thảm trạng đau thương, có thể là do khủng hoảng tinh thần, hoặc tình trạng bất ổn trong gia đình; ngoài ra còn nhiều yếu tố khác nữa… Tất cả đều phải được điều trị tận gốc rễ.
Thiên Chúa đã dùng Tình Yêu để đến với con người, và Người đã dùng Tình Yêu mà đối xử với mỗi người trong chúng ta.
Tôi cũng phải lấy tình người đối xử với kẻ khác. Đó là một khí giới duy nhất của người chiến sĩ Phúc Âm vậy!