Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2012

Chúa Nhật XXIX Thường Niên - Năm B

Các bài đọc trích sách: - Isaia 53,10-11; - Thánh Vịnh 33,4-5.18-20.22; - Do Thái 4,14-16; - Máccô 10,35-45

 
Người Làm Đầu Phải Hầu Hạ

 
    Không việc làm nào quái dị hơn khi gia đình xum họp, rồi cãi vã, và sau đó quyết định thiết đặt một chế độ quản trị lẫn nhau. Sự kiện ấy được kể là bất thường và xem ra có vẻ chướng tai gai mắt! 

     Cũng vậy, khi biết Giacôbê và Gioan đến xin Đức Giêsu ban cho các ông những điều các ông muốn là, người này sẽ ngồi bên hữu, người kia sẽ ngồi bên tả Đức Giêsu, thì các môn đệ khác tỏ ra khó chịu và tức giận; đó là phản ứng tất nhiên.  Có lẽ, đa số trong chúng ta đều đồng cảm với sự phẫn nộ ấy.

     Hai môn đệ kia nói với Đức Giêsu rằng: ’’xin Thầy cho chúng con một ân huệ.’’  Lời van xin ấy xét ra tầm thường và nặng phần trần tục qúa, khó có thể chấp nhận được, bởi vì, như thế, chẳng khác nào chúng ta yêu cầu ’’Chúa hãy làm điều chúng con muốn.’’. 

     Khi đặt để điều chúng ta muốn, chúng ta ước ao, chúng ta khao khát, lên hàng ưu tiên số một, thì chúng ta đã không thực hiện đúng tấm gương tự quên mình của Đức Giêsu!  Nếu chỉ để ý tới những nhu cầu cho riêng mình, thì chúng ta không bao giờ còn thì giờ và cơ hội nghĩ tới nhu cầu của người khác nữa.

     Nếu cho rằng những điều mình nghĩ tới phải được ưu tiên đáp ứng, thì chúng ta đã quên là, mọi sự chúng ta có đều đến từ Thiên Chúa; và chúng ta cũng quên rằng, cốt lõi trong các lời cầu nguyện đích thực phải là:  ’’Ý Chúa được thể hiện…’’

     Thỉnh nguyện của Giacôbê và Gioan phát sinh từ sự hiểu lầm nội dung Tin Mừng của Đức Kitô Giêsu.  Có lẽ, các ông đang mộng tưởng được tiến vào một vương quốc với tràn đầy vinh quang, mà trong đó tất cả mọi nhu cầu cần thiết cho cuộc sống đã được thiết bị sẵn sàng.  Các ông hình dung ra các chức vụ cao trọng, sáng giá.  Nói tóm lại, các ông đang săn đuổi ’’những việc làm dành cho tuổi trẻ nông nổi.’’ 

     Tuy nhiên, chúng ta không nên nặng lời phàn nàn, trách móc, bởi vì, kể cả chúng ta, nếu có cơ hội, chưa chắc chúng ta đã không hành động như hai môn đệ kia. 

     Chỉ vì muốn trở thành một nhân vật ấn tượng trong thế gian, nên chúng ta bất chấp việc dấn thân của mình có thể gây ảnh hưởng tới an ninh bình thường của quốc gia, dân tộc, nơi mình đang có liên hệ.  Chỉ vì nghĩ rằng, bổn phận của chúng ta là bảo tồn phẩm cách của mình và cảm thấy có trách nhiệm đối với xã hội chúng ta đang có liên hệ, nên chúng ta gắng công tranh giành, nắm bắt quyền lực, chiếm đoạt các chức vụ danh dự, bất chấp việc dấn thân của chúng ta có thể gây thiệt hại tới đời sống người khác. 

     Muốn được người đời tôn trọng và ngưỡng mộ, nhiều chức sắc trong Giáo Hội, dù đã được huấn luyện chu đáo về luân lý, cũng vẫn nuôi dưỡng cùng một tham vọng và hành động tương tự!

     Biết các môn đệ ứng xử sai lầm, nhưng Đức Giêsu vẵn lắng nghe các ông nói.  Điều Đức Giêsu muốn trắc nghiệm nơi các ông và hỏi: ’’Các anh có uống nổi chén Thầy sắp uống, hay chịu được phép Rửa Thầy sắp chịu không.’’ (Máccô 10,38)  Danh dự và địa vị trong Vương quốc Thiên Chúa vô cùng đắt giá. 

     Bước theo Đức Giêsu có nghĩa là tự nguyện từ bỏ tất cả.  Cuộc sống với Đức Giêsu không phải là cuộc sống tìm kiếm địa vị để chiếm đọat và thu hút những cặp mắt thiển cận trần gian.  Tấm gương tự hiến mạng sống mình vì yêu thương của Đức Giêsu, giúp chúng ta can đảm dấn thân phục vụ vì lợi ích nhân loại. 

     Là con cái Chúa, được Chúa Cha yêu thương, nên chúng ta cần hiểu rằng, không ơn gọi nào cao trọng hơn những gì chúng ta đang sở hữu, và chính vì thế, chúng ta chẳng còn cần một địa vị nào khác nữa. 

     Chúng ta có một gương mẫu, một thần tượng, là Đức Kitô Giêsu, Đấng đã đến trong thế gian, không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ.
’’Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã hiến mạng sống
 vì yêu thương con.
Xin Chúa giúp con biết đáp trả
 tình yêu của Chúa
bằng việc tự hiến thân
phục vụ Chúa và tha nhân.’’