Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

Thứ Năm Sau Chúa Nhật 25 Thường Niên - Năm Lẻ

Thứ Năm Sau Chúa Nhật 25 Thường Niên  -  Năm Lẻ
Các bài đọc trích sách: - KhácGai 1,1-8; - Thánh Vịnh 150,1-6.9; - Luca 9,7-9
 
Đọc Kinh Thánh Cựu Ước, nhiều người, dường như không cảm thấy thoải mái lắm, vì nhiều đoạn văn rất khó hiểu; tuy nhiên, nếu chương nào quen thuộc, dễ thông đạt, thì chúng ta thật hài lòng, chẳng hạn, Thánh Vịnh, thường gợi lên trong tâm hồn chúng ta những nguồn cảm xúc sâu xa; còn các câu truyện trong sách Sáng Thế, thì qúa hấp dẫn, đến nỗi, phần đông nghe đi, đọc lại, gần như thuộc lòng. 
Trái lại, nhiều đoạn khó hiểu, làm mất hứng thú, nên đọc giả không nhớ hết cốt truyện; thí dụ, một số khá đông, ngay cả tên của ngôn sứ KhácGai, cũng không biết; điển hình là bài đọc hôm nay, mới nghe qua, khó có thể hiểu rõ ý nghĩa; nhưng nếu phân tích tỉ mỉ, thì nội dung là một sứ điệp cứng rắn và cương quyết, loan báo cho nhân loại, suốt trên hai ngàn năm qua. 
Đúng, sứ điệp này gửi đến chúng ta vào ngày 29 tháng 8 năm 520 trước công nguyên.  KhácGai là ngôn sứ đầu tiên của cộng đồng phục hưng, sau thời lưu vong.  Ông quở trách dân chúng hèn nhát và nhu nhược, trước những nguy nan và gian khổ.  Vì đã trải qua nhiều khó khăn, nhọc nhằn, nên dân chúng cho rằng, việc tái thiết đền thờ được kể là qúa sớm.  Do đo, Thiên Chúa bèn trách khéo họ, qua câu hỏi: ‘’Bây giờ có phải là lúc các ngươi ở trong nhà có ghép gỗ đóng trần, còn đền thờ thì lại hoang tàn đổ nát không?’’ (KhácGai 1,4).
Câu hỏi nêu trên là chủ điểm sứ điệp hôm nay.  Dân chúng quan tâm đặc biệt tới những sự kiện gắn liền với đời sống cá nhân hơn công trình tái thiết đền thờ, nghĩa là họ muốn phụng sự Thiên Chúa theo cách thế, và quyết định riêng mình, nhưng Thiên Chúa lại ước ao có một nơi xứng đáng, để ngự trị.  Vì thế mớ xảy ra tình trạng trì hoãn!
Khi suy ngẫm các chi tiết trên, chúng ta nhận thấy, cả chúng ta nữa, thường cũng rơi vào cạm bẫy như thế. Chúng ta muốn quan tâm cách riêng tới việc học hỏi Lời Chúa, hoặc đọc kinh, cầu nguyện -  nhưng bây giờ chưa phải là lúc… Chúng ta nghĩ, lúc này chưa là thời gian thực sự thuận tiện; có lẽ nên đợi đến khi con cái khôn lớn, tự lo liệu được, và dọn ra ở riêng, hoặc chờ đến khi được hưu dưỡng, cũng chưa muộn; hay hoãn đến mùa hè (hoặc mùa đông!), lúc đó sẽ có nhiều thì giờ hơn, để chúng ta qui hướng mọi hoạt động về Chúa. 
Ai cũng muốn dành nhiều thì giờ thực hiện các công tác trong giáo xứ, nhưng những chuyện bất ngờ luôn xẩy đến, làm cản trở các dự tính cá nhân.  Giống như dân xứ Giuđêa vào năm 520 trước công nguyên, chúng ta cũng có thể nói: ‘’Bây giờ chưa phải là lúc…’’ (KhácGai 1,2). 
Nhưng, hôm nay là thời gian thuận tiện, là ngày của Chúa, vì thế chúng ta phải khởi công ‘’tái thiết đền thờ’’ trong đời sống của chính mình, để Chúa có thể nhận thấy, chúng ta bắt đầu quan tâm tới các việc của Chúa, tới phần thiêng liêng của cá nhân mình, và lợi ích của những người sống chung quanh.
 
              ‘’Lạy Cha Trên Trời, chúng con thú nhận là ít khi chúng con dành thì giờ vào các việc của Cha.  Chúng con quyết tâm, kể từ nay, chúng con xin nhận Cha làm trung tâm đời sống chúng con.  Nguyện xin Cha ban cho chúng con sức mạnh và nhẫn nại để luôn vâng theo ý Cha, chứ không theo ý riêng của chúng con. Amen.’’