Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Thứ Hai Sau Chúa Nhật 25 Thường Niên - Năm Lẻ

Thứ Hai Sau Chúa Nhật 25 Thường Niên  -  Năm Lẻ
Các bài đọc trích sách: - Ezra 1,1-6; - Thánh Vịnh 126,1-2.3-4a.4b-5; - Luca 8,16-18
 
Việc Chúa Làm Cho Ta, Ôi! Vĩ Đại.
 
Đã từ hàng trăm năm, có những người vẫn tự coi mình, là một dân tộc được Thiên Chúa tuyển chọn, sống cuộc đời tương đối ổn định, trong một quốc gia độc lập nhỏ bé, nằm tại một góc, thuộc miền Trung Đông cổ kính.  Tiếc thay, nền hòa bình và thống nhất dân tộc, không kéo dài mãi mãi. 
Vào đầu thể kỷ thứ sáu, trước công nguyên, vương quốc miền bắc Israel, đã bị quân lực hùng mạnh Assyria quét sạch; và vào năm 587 trước công nguyên, vương quốc Giuđêa đã bị đế quốc siêu cường Babylon đè bẹp và nghiền nát.  Thủ đô của Giuđêa là Giêrusalem bị tàn phá, và đền thờ của Salômôn, biểu tượng tình nghĩa quốc gia, và cũng là nơi nói lên sự hiện diện của Thiên Chúa giữa dân Người, cũng bị tẩy trừ. 
Dân tộc Babylon theo đuổi chính sách tiêu diệt tận gốc rễ, như họ đã từng thực hiện tại các quốc gia bị họ chiếm đóng. Họ khai trừ tất cả mọi giai cấp nghệ thuật, tịch biên các kho tàng qúi giá của nước bị xâm chiếm, thanh trừng toàn bộ gia đình các vị lãnh đạo quốc gia, trục xuất thành phần học thức, và các tay thợ lành nghề sang Babylon, sống một cuộc đời như những tên tay sai, trong cảnh lưu đầy. 
Dường như chỉ một số rất ít nông dân còn được ở lại Giuđêa, nhưng trên phương diện địa lý, quốc gia đã bị xóa nhòa.  Những người bị đưa đi sống cảnh lưu đầy, phải chịu muôn vàn đắng cay, tủi nhục; họ bị xếp vào thành phần công dân hạng hai, đồng thời mất hẳn căn tính tập thể của mình.  Cảnh lưu đầy, không chỉ làm cho họ trở thành những con người bị bật hẳn gốc rễ, mà còn khiến họ có cảm nhận như không còn nhân phẩm nữa. 
Điều khá ngạc nhiên là sau chỉ hơn một thế hệ sống trong cảnh lưu đầy, mà dân chúng đã tỏ ra vô cùng buồn chán, tâm hồn như bị tan vỡ từng mảnh. Đối với một dân tộc đã được Thiên Chúa dẫn đưa ra khỏi cảnh nô lệ ở Ai Cập, mà biến cố Xuất Hành được kể là truyền thống có giá trị và tốt đẹp nhất của họ, thì cảnh lưu đầy thật sự bi thương, nhục nhã, khó có thể phai nhòa trong tâm óc.  
Tình cảnh khắt khe khiến họ thất vọng, nhưng Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi, Người luôn săn sóc và che chở họ.  Vào năm 538, trước công nguyên, dân Babylon bị đế quốc Persian (tức nước Ba Tư hiện nay) đánh bại, nhà lãnh đạo mới, tên là Cyrus đệ nhị, ban hành một chính sách khoan nhượng, đối với các nước bị chiếm đóng, cho phép dân chúng đang sống cảnh lưu đầy, được trở về nguyên quán, và đem theo các kho tàng tôn giáo, và mọi thứ liên quan tới đền thờ của họ.  Sự thay đổi bất ngờ xẩy ra, vào năm đầu tiên, triều đại Cyrus, dường như khó có thể tin được.  Đây là bước khởi đầu một kỷ nguyên mới.  
Mặc dù các sự kiện vừa kể đã chôn chặt trong lịch sử cổ đại, nhưng chúng ta vẫn có thể rút ra những bài học giá trị, không mất thời gian tính. Thiên Chúa đã ban lời hứa yêu thương và săn sóc dân Người, và Người chưa lấy lại lời hứa ấy; ngay cả những khi chúng ta tưởng như Chúa bỏ rơi, thì chính lúc ấy Người đang có mặt và ở với chúng ta.  Những lần tưởng như thất vọng, thì quyền năng Thiên Chúa lại làm cho cục diện thay đổi.  Điều quan trọng là chúng ta cần kiên nhẫn, để cho chương trình của Thiên Chúa uyển chuyển hoạt động.
 
               ‘’Lạy Cha, xin giúp con tin tưởng kế hoạch Cha dành cho con.  Xin giúp con nhìn thấy sự hiện diện của Cha ở trong con, ngay cả lúc cuộc đời con đen tối nhất.  Và xin giúp con luôn nhớ lời yêu thương Cha dành cho con trong Đức Kitô. Amen.’’