Thứ Sáu Sau Chúa Nhật 7 Phục Sinh
Các bài đọc trích
sách: - Công Vụ Tông Đồ
25,13-21; - Thánh Vịnh 103,1-2.11-12.19-20;
- Gioan 21,15-19
Nhập Lễ:
’’Chúa
Kitô đã yêu mến chúng ta, Người đã dùng máu mình mà rửa chúng ta sạch mọi tội lỗi,
và đã làm cho chúng ta trở nên vương quốc và tư tế cho Thiên Chúa Cha của Người,
halleluia’’ (Khải Huyền 1,5-6)
Bài Đọc:
’’Đức Giêsu đã chết mà ông Phaolô qủa quyết
là vẫn sống’’ (Công Vụ Tông Đồ
25,13b-21)
Đáp Ca:
’’Chúa đặt ngai báu trên trời
cao thẳm’’ (Thánh Vịnh 102,19a).
Tung Hô Tin Mừng:
’’Halleluia.
Halleluia. Thánh Thần sẽ dạy anh
em mọi điều, và sẽ làm cho anh em nhớ lại mọi điều Thầy đã nói với anh em’’. (Gioan 14,26)
Tin Mừng:
’’Hãy chăn dắt
chiên của Thầy’’ (Gioan
21,15-19)
Ca Hiệp Lễ:
’’Chúa phán: Khi Thần Chân Lý đến, Người sẽ dạy anh em biết
tất cả sự thật, halleluia’’ (Gioan
16,13).
*****
Tình Chúa Thương
Kẻ Thờ Người
Người có óc tìm tòi chắc chắn sẽ cảm thấy không lý thú chút nào khi nghe
phần mở đầu đoạn sách Công Vụ Tông Đồ hôm nay, vì đã đề cập tới ba nhân vật mà
dường như chẳng có ý nghĩa gì đối với hầu hết chúng ta. Ba nhân vật đó là ai?
Festus, người kế vị Felis trong chức vị đô trưởng thành phố Giuđêa vào
năm 60 sau Công Nguyên. Aprippa, tức là
Hêrôđê Agrippa II, người kế vị vua cha là Hêrôđê Agrippa I, vào khoảng năm 50
sau Công Nguyên. Agrippa thống trị lãnh
thổ miền Palestin, một phần thuộc xứ Galilê và Pêrêa. Berni là em gái Agrippa, nhưng sau khi chồng
chết, Agrippa đã sống chung với người em gái ấy, mặc dù biết là phạm tội loạn
luân.
Phaolô được lệnh phải đến trình diện ba nhân vật kia, vì dường như các
thượng tế và kỳ hào Do Thái đòi kết tội Phaolô mà không cần xét xử; nhưng
Festus cho biết, theo luật pháp Rôma, không ai được kết tội người nào, trước
khi tạo cơ hội cho bị cáo biện hộ trước mặt nguyên cáo.
Người ta có cảm tưởng như Phaolô là một vật ‘’tế thần.’’ Có lẽ, chẳng ai
biết phải tìm giải pháp nào thích đáng để đối ứng, nếu ở vào hoàn cảnh của
Phaolô. Mỗi giới chức thẩm quyền tại địa phương liên hệ đều muốn áp dụng phương
thức xét xử riêng của mình; nhưng sau khi phân tích cặn kẽ, tất cả đều có cùng
một câu hỏi chung là: Phaolô đã làm gì sai?
Qua đoạn sách này, chúng ta nhận thấy, vấn đề tố cáo Phaolô có vẻ khá khôi
hài. Là người có trách nhiệm trực tiếp,
và sau khi thẩm vấn, cũng như tra cứu cẩn thận; Festus không tìm thấy điều gì
cụ thể để có thể kết tội Phaolô.
Chung qui, chỉ có một vấn đề liên quan tới nhân vật mang tên Giêsu, mà
nhiều người cho là đã chết, nhưng Phaolô xác quyết là vẫn còn đang sống. Đối với các tín hữu Kitô giáo, việc nhân vật
Giêsu sống lại, mang một ý nghĩa sâu xa và trọng đại, còn đối với Festus thì
chẳng có nghĩa gì; vì thế, ông muốn trao trách nhiệm xét xử cho giới hữu trách khác
để được rảnh rang.
Ông dự liệu nộp Phaolô lên Giêrusalem, nhưng Phaolô kháng cáo tới hoàng
đế Rôma. Lược qua câu chuyện, lời lẽ xem
ra có vẻ tầm thường, nhưng sự thật, nội dung ẩn dấu nhiều tư tưởng thần học
được mô tả bằng niềm tin, lòng cậy trông, sự minh giải và soi dẫn.
Giống như nhiều nhân chứng tử đạo
khác trong Giáo Hội, Phaolô cũng phải cung khai sự thật trước các thẩm vấn
viên. Trải qua các thế hệ, nhiều vị
thánh đã đón nhận hiểm nguy vì lý tưởng sứ điệp Tin Mừng cứu độ. Các Ngài đã lấy tình yêu vượt thắng mọi trở
ngại để mang niềm tin và hy vọng đến cho rất nhiều người.
‘’Xin cho niềm tin mỗi ngày càng tăng triển và cho
niềm cậy trông lớn mạnh trong tôi, để tôi yêu mến không ngừng. Amen.’’