Thứ Tư Sau Chúa Nhật 12 Thường Niên - Năm Lẻ
Các bài đọc trích sách: - Sáng Thế 15,1-12.17-18;
- Thánh Vịnh 105,1-4.6-9; - Mátthêu 7,15-20
Chúng ta thiếu dân
tộc Do Thái một món nợ lớn. Sự tương
quan giữa chúng ta và dân tộc Do thái bằng niềm tin. Qua Kinh Thánh Cựu Ước, chúng ta có thể khám
phá được đời sống tâm linh của mình. Dân tộc Do Thái là bậc đàn anh, và Abram là
tổ phụ của chúng ta về đức tin. Đức tin
của Abram (cũng như của chúng ta) đã
từng bị thử thách bằng gian nan và đau khổ trong cuộc sống.
Thiên Chúa hứa sẽ
ban cho Abram nhiều con cháu, xem ra có vẻ mong manh (Sáng Thế 12,27;
13,16), vì sau nhiều năm, nhìn vào gia đình
Abram, thấy vẫn còn thua kém sao trên trời và cát ở bờ biển! Do đó, Abram vô cùng thất vọng (Sáng Thế
15,2). Buồn chán tạo thành giận tức, khiến
Abram kêu than (theo truyền thống lâu
đời) rằng, người đầy tớ của Abram, tên là Êlizer bây giờ trở thành kẻ thừa
tự.
Thời xưa nhận định
rằng vợ chồng không có con là thành phần bị Thiên Chúa nguyền rủa và ruồng bỏ;
vì thế, Abram cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Mối liên hệ giữa Abram và Thiên Chúa là một sự thật hiển nhiên, gần gũi
và có tính cách rất loài người. Abram kể cho Thiên Chúa nghe tất cả những gì ông
suy nghĩ, mà không một chút e dè, sợ sệt.
Abram muốn cho Thiên
Chúa biết cuộc đời của ông đang diễn tiến ra sao. Cũng vậy, Abram sẵn sàng mong
đợi phản ứng của Thiên Chúa đối với các lời ông than phiền. Mặc dù cảm thấy áy náy, nghi ngại, và chưa hoàn
toàn tin tưởng, Abram vẫn để Thiên Chúa tự tiện bầy tỏ thêm về Lời Người đã hứa
trước kia. Thực sự chúng ta không biết rõ
Abram đón nhận lời khuyên nhủ của Thiên Chúa như thế nào!
Abram có thể cảm nhận
lời của Thiên Chúa trong những lúc ông cầu nguyện, những giây phút vật lộn và
giằn vặt với khắc khoải suy tư, hoặc lúc kêu nài Thiên Chúa. Thiên Chúa tâm tình với Abram giữa lúc ông vô
cùng bối rối và đau khổ. Chúa Thánh Thần
phá tan bầu khí u ám đang bao phủ Abram và khuyên dặn ông tin tưởng và phó thác
mọi sự cho Thiên Chúa.
Giavê bầy tỏ nỗi
vui mừng khi biết Abram nhiệt thành đón nhận lời đề nghị của Chúa Thánh Thần: ‘’Ông
tin Thiên Chúa, và vì thế, Thiên Chúa kể ông là người công chính’’ (Sáng Thế
15,6).
Abram đích thực là
mẫu người của lòng tin. Đức tin của
Abram được đúc kết bằng kinh nghiệm trong cuộc sống. Abram tin tưởng và thực hành Lời Chúa. Abram
khám phá được rằng, Thiên Chúa là Đấng luôn trung tín. Abram cảm nhận rằng, người ta chỉ có thể đặt
hy vọng duy nhất vào Thiên Chúa hằng hữu.
Giữa lúc chiến đấu
với thử thách, niềm tin của Abram đã đổi mới. Chúng ta có thể nhìn nhận Abram vừa như một
người cha, vừa như một người anh trong đức tin.
Chúng ta cần dâng lời cảm tạ Thiên Chúa, vì Người đã để lại cho chúng ta
một tặng phẩm cao trọng, làm vinh quang sự sống, nhờ lòng cậy tin vào Lời Thiên
Chúa hứa.
‘’Lạy Đức Giêsu Kitô,
con vui mừng vì được biết nhân chứng Abram đã bước trên con đường Đức Tin để hướng
dẫn con. Xin Chúa dậy con sống xứng đáng
là con cái Thiên Chúa bằng một niềm tin, và nhận biết đức tin như một khiên thuẫn
và như ân thưởng lớn lao Chúa dành cho con.
Amen.’’