Thứ Bảy Sau Chúa Nhật 21 Thường Niên
- Năm Lẻ & Năm Chẵn * Tin Mừng: - Mátthêu 25,14-30
Chúng ta có thể nghĩ rằng ông chủ đã đối xử khắc
nghiệt với tên đầy tớ cuối cùng. Hơn tất
cả, chúng ta cần biết, tên đầy tớ kia thực sự không tiêu xài hoang phí hoặc ăn
cắp số tiền ông chủ giao phó cho anh trước khi đi xa; anh chẳng dùng số tiền ấy
vào bất cứ việc gì, mà chỉ đem chôn giấu dưới đất. Nhưng ông chủ gọi anh là kẻ biếng nhác, vì nếu
có thiện chí một chút thôi, anh đã có thể đem gửi số tiền của ông chủ vào ngân
hàng để kiếm lời.
Tên đầy tớ biếng nhác không có tình yêu đối với ông
chủ; hành vi của anh chứng minh anh là kẻ ươn lười và nhút nhát. Nếu thực tâm yêu mến ông chủ thì anh đã ra công
ráng sức làm cho số tiền được giao phó thêm lời, nhưng anh lại chỉ quan tâm tới
việc cất giấu số tiền vào nơi an toàn nhất.
Thật vậy, anh đã biện minh bằng cách đổ lỗi cho ông chủ là người hà khắc,
tằn tiện, nên anh mới chôn giấu tiền đi.
Thiên Chúa ban cho mỗi người những ân huệ và khả năng
riêng, và Người kêu gọi chúng ta đến phục vụ Người qua các cách thế khác
nhau. Chúng ta thường nghĩ mình ít tài
năng, nên không dám đem ra sử dụng, vì sợ rằng các nỗ lực của chúng ta rồi sẽ
trở thành vô giá trị. Dù gì ông chủ cũng
mong muốn tên đầy tớ được trao cho một yến sử dụng khả năng của mình như người
đầy tớ được giao phó mười yến.
Thiên Chúa sẽ không bao giờ phiền trách nếu chỉ có một
chút ít khả năng mà chúng ta biết tận dụng chúng. Nếu sử dụng toàn bộ khả năng của mình để phục
vụ Thiên Chúa, đồng thời nhờ ơn Người phù hộ, thì những việc chúng ta làm sẽ mỗi
ngày càng thêm thăng tiến và tốt đẹp hơn; nhưng nếu chúng ta dấu kín năng khiếu
của mình vì sợ hãi hoặc do tính ích ky, thì các khả năng kia sẽ chết dần chế mòn
đi. Thánh Phaolô so sánh các thành viên
trong Giáo Hội với những bộ phận của một thân thể: mỗi bộ phận đều khác biệt nhau, nhưng tất cả
được kể là quan trọng cả, và bộ phận này không nên gây thiệt hại cho bộ phận
kia, hoặc nghĩ rằng bộ phận này hay bô phận kia là thứ vô dụng, chẳng làm được
tích sự gì (1 Corintô 12).
Thiên Chúa ban cho mỗi người một ơn riêng, vì thế chúng
ta nên dùng mà phục vụ lẫn nhau; như vậy chúng ta mới là những người khéo quản
lý ân huệ thiên hình vạn trạng của Thiên Chúa (1 Phêrô 4,10). Đấng Cứu Thế muốn
chúng ta dùng các ân huệ do Người đã ban xuống cho mỗi người. Chúng ta không nên, chỉ vì sợ hãi mà làm cho
các ân sủng bị tê liệt, nhưng hãy nguyện xin Chúa giúp chúng ta dùng các ân sủng
ấy trong việc phục vụ tha nhân và xây dựng vương quốc Người.
‘’Lạy Cha, Cha ban cho con cái Cha những khả
năng và tài trí khác nhau. Xin Cha ban
cho chúng con ơn biết rõ khả năng và tài trí riêng của mình và sử dụng chúng cách
xứng đáng trong việc phục vụ Cha và tha nhân, hầu chúng con có thể vào hưởng niềm
vui nơi vuơng quốc Cha.’’