Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2012

Thứ Năm Sau Chúa Nhật 21 Thường Niên - Năm Lẻ


Thứ Năm Sau Chúa Nhật 21 Thường Niên  -  Năm Lẻ
Các bài đọc trích sách:  - 1 Têxalonica 3,7-13; - Thánh Vịnh 90,3-4.12-13.14+17, - Máccô 6,27-29


 Lạy Chúa Xin Trở Lại


     Nội dung thư thánh Phaolô gửi tín hữu Têxalônica kể là khá cảm động.  Ngài viết:  ‘’chúng tôi cảm thấy được sống, vì thấy anh em đứng vững trong Chúa giữa thế gian.’’ 

     Lời nói này chứng minh Phaolô hết lòng hy sinh và thương mến các tín hữu của mình.  Ngài cảm thấy vui mừng và hạnh phúc, vì những việc tốt lành các tín hữu đã làm.  Mặc dù chịu nhiều gian khổ và bị tù đầy, Phaolô vẫn vui mừng, vì nhận thấy những người Kitô hữu, mà Ngài rao giảng Tin Mừng cho họ, luôn giữ vững đức tin.
 
     Người có cảm tưởng là đức tin kiên vững của họ, là một hồng ân lớn lao, Chúa gửi đến cho Ngài, mà Ngài không làm cách nào, để có thể cảm tạ Chúa cho đầy đủ.  Ngài không ngừng cầu nguyện cho họ, và ước ao gặp họ, để có dịp cổ động và khích lệ tinh thần họ. Hầu như khó tìm được một số khá đông người trong chúng ta có tình yêu sâu đậm, và đặc biệt quan tâm tới các bạn đồng đạo, như thánh Phaolô đã làm. 

     Khi thấy những người Kitô hữu khác thực hiện các việc tốt lành, chúng ta có thực sự cảm thấy vui mừng và hành phúc không? Trong lúc gặp khó khăn nhất, chúng ta có cho rằng, đó là cơ hội thuận tiện để chúng ta nghĩ tới đức tin của những người khác không? 
 
     Chúng ta thường chỉ đặt trọng tâm tới đời sống của riêng mình, và cho rằng, hạnh phúc của chúng ta do số phận của mỗi người và mọi người trong gia đình chúng ta. 
 
     Dĩ nhiên, chúng ta có quyền làm thế, nhưng, gương sống của thánh Phaolô, nhắc chúng ta nhớ rằng, mỗi người là một phần tử, thuộc thân mình mầu nhiệm Đức  Kitô Giêsu, và chính vì thế, không cho phép chúng ta sống cô lập, cách xa những người khác. 

     Khi gặp khó khăn, chúng ta có thể đến, để xin sự giúp đỡ của những người Kitô hữu khác; ngược lại, chúng ta cũng phải tìm cách giúp đỡ và khích lệ họ, khi cần.  Chúng ta có thể bắt chước Pholô một cách khác nữa, là thường xuyên cầu nguyện cho người bạn Kitô hữu khác. 

     Phaolô cầu nguyện cho họ gia tăng và dồi dào lòng yêu thương nhau, và yêu thương mọi người.  Người Kitô hữu yêu thương lẫn nhau, là điều rất quan trọng và cần thiết, nhưng, chúng ta còn được mời gọi yêu thương toàn thể nhân loại nữa. 

     Những người Kitô hữu là một tập thể bao gồm mọi thành phần trong xã hội, nên hãy tin tưởng và sẵn sàng giúp đỡ nhau.  Trong trường hợp như thế, những người có tâm hồn mạo hiểm sẽ tự cho mình thuộc về ‘’một nhóm đồng nhất’’, hoặc ngôn từ của người sùng đạo, thì gọi đó là ‘’một tập thể thánh’’, nhưng, Thiên Chúa luôn kêu gọi chúng ta nên có một tầm nhìn rộng rãi hơn, vượt ra khỏi những người đang sinh hoạt chung trong cùng một nhóm. 

     Phaolô nói rằng, một trong các lý do họ phải gia tăng lòng yêu thương, là vì, để khi Đức Giêsu trở lại, thì họ không còn điều gì đáng trách nữa.  Là những người Kitô hữu, chúng ta không được phép nhìn thế giới này bằng nửa con mắt, nhưng chúng ta có bổn phận, phải thay đổi bộ mặt thế giới; tuy nhiên, chúng ta cần tâm niệm rằng, thế giới chúng ta đang sống hiện nay, sẽ dần dần trôi qua, và quê hương thật mà chúng ta hướng nhìn tới, chính là Nước Trời. 
‘’Lạy Đức Giêsu su, chúng con nài xin Chúa thương tha thứ,vì cách sống thờ ơ lãnh đạm của chúng con đối với những người Kitô hữu khác.  Xin Chúa ban cho chúng con mỗi ngày càng yêu mến và quan tâm tới họ hơn nữa, để tình yêu này lan rộng đến tất cả mọi người.  Chúng con hy vọng và trông đợi ngày thực sự họp mặt với Chúa và với từng người tại Vương Quốc Trên Trời.  Amen.’’
  








T