Các bài đọc trích sách: - Công Vụ Tông Đồ
10,341.37-43; - Thánh Vịnh 118,1-2.16a-17.22-23;
- Côrintô 3,1-4 hoặc 1 Côrintô 5,6b-8- Gioan 20,1-9 hoặc Luca 24,1-12
![]() |
Đức Giêsu Kitô Đã Sống Lại Từ Cõi Chết |
Anh Em Hãy Tìm Kiếm Những Gì Thuộc Thượng Giới
Mở đầu bài trình thuật Đức Giêsu sống lại,
thánh sử Mátthêu nói: ‘’khi ngày thứ nhất
trong tuần vừa ló dạng…’’; còn thánh sử Gioan nói: ‘’lúc trời tối…’’, và thánh sử Máccô kể rằng: ‘’khi trời vừa sáng…’’; chung qui, là các ngài đang mong đợi ánh
sáng thực sự đến trong vũ trụ, vì bóng tối vẫn bao phủ không gian cũng như tâm
hồn các ngài.
Khi Maria Mađalêna nhìn thấy ngôi mộ
trống, bà bỏ ra đi với nhiều cảm nhận khác nhau… mà chúng ta không biết rõ, chỉ
có một điều, chắc chắn là bà rất đỗi ngạc nhiên, và cố dấu kín những suy tư của
mình.
Tông
đồ Gioan thì tiến xa hơn Maria Mađalêna một bước. Khi nhìn thấy ngôi mộ trống , Gioan không bỏ
đi, còn Phêrô thì bước hẳn vào bên trong phần mộ, và quan sát thật kỹ, nhưng
không bầy tỏ điều gì, có lẽ ông vẫn chưa dám đặt trọn niềm hy vọng vào điều ông
đang suy nghĩ.
Các sự kiện xảy ra qúa ngoạn mục, nhưng
cũng không kém phần thận trọng, theo từng bước nhỏ, giống như người thợ điêu
khắc lượm được một miếng cẩm thạch đẹp nhưng xù xì, từ sườn núi đem về, ông
phải rất cẩn thận và tỉ mỉ gọt giũa để có được một tác phẩm giá trị.
Điều các môn đệ nhận thức chưa hoàn toàn
rõ nét, nhưng ‘’họ lại trở về nhà’’. Liệu các ngài đã tìm được điều gì mới lạ
trong lúc này chăng? Đức Giêsu đã sống
lại từ cõi chết chăng? Thầy của họ,
Người mà họ rất yêu mến và hứa là sẵn sàng đi theo Người cho đến chết, hiện nay
vẫn đang sống.
Mặc dù tin thế, nhưng bây giờ họ phải làm
gì?... Suy nghĩ như vậy, rồi cuối cùng
họ ‘’lại trở về nhà’’. Thời gian
trong nghi hoặc kéo dài mãi đến 50 ngày sau, khi các tông đồ đón nhận Chúa
Thánh Thần vào ngày lễ hiện xuống, lúc đó các ngài mới thực sự yên lòng và tin
thật ‘’Đức Kitô đã sống lại từ cõi chết,
và Người không phải chết nữa’’.
Đức tin của các tông đồ không giống như
những chiếc pháo, sau khi đốt cháy chỉ để lại đám tro tàn lạnh lẽo, nhưng là
một ngọn lửa âm ỉ hun đúc tấm gỗ gụ cứng rắn, làm ấm lòng, như sao trời mọc lên
soi chiếu tâm hồn các ngài.
Các tông đồ cần tới 50 ngày mới hoàn toàn
hiểu rõ các sự kiện đã xảy ra, để rồi sau đó, các ngài trở thành những tông đồ
nhiệt thành của Chúa, những con người mới, hết lòng phụng sự Chúa và tha nhân,
không mệt mỏi. Các ngài là chứng nhân đích thực của Đức Kitô chiến thắng, mặc
dù c ác ngài đã trải qua rất nhiều gian nan, thử thách trong
suốt cuộc đời rao giảng Tin Mừng.
Đức tin của chúng ta không hơn Phêrô và
Gioan, cũng yếu mềm; chúng ta chỉ có thể tin và hiểu Chúa từ từ, chậm rải. Chúng ta mừng lễ Chúa Phục Sinh ở trong nhà
thờ, rồi cũng trở về nhà, với cuộc sống đời thường, đem theo muôn vàn âu lo,
tủi nhục, vui buồn; có lẽ vì thế không còn chỗ
cho cái giây phút linh thiêng mà chúng ta mừng kính ngự trị.
Việc mừng kính kia được ví như xác pháo
chăng? Không! Nhất định không! Tuy nhiên, chúng ta cần sử dụng giây phút linh
thiêng trong nhà thờ như ngọn lửa làm sống niềm tin của mình. Đức Giêsu đã chết, nhưng người vẫn sống. Người sống như một con người đích thực, đến
từ cung lòng Mẹ Maria.
Nhờ sự phục sinh, Người là Thiên Chúa
trong con người đích thực, sống trong chúng ta, với chúng ta và cho chúng
ta. Đức Giêsu là Đấng Phục Sinh. Người qui tụ chúng ta thành một dân
riêng. Người hiện diện giữa chúng ta.
Người kết hợp mật thiết với chúng ta trong Bí Tích Thánh Thể, mỗi khi chúng ta rước Chúa vào lòng. Với mắt trần, chúng ta không thấy Người, vì là
Đấng vô hình, nhưng đức tin giúp chúng ta có thể nhìn thấy và hiểu được Người.
Sau thánh lễ, mỗi người trong chúng ta, ai
về nhà người ấy, nhưng việc chúng ta có đem Chúa Phục Sinh vào cuộc sống hằng
ngày nơi chúng ta hay không là tùy thuộc vào việc chúng ta gặp gỡ Chúa như thế
nào trong ngày lễ mừng kính hôm nay. Ước
mong chúng ta có thể sống như lời thánh Phaolô gửi tín hữu thành Thêxalônia: ‘’Dù
thức hay ngủ, chúng ta cũng sống với Người.’’ Amen.