THIÊN ĐÀNG –
NIỀM HY VỌNG CỦA NGƯỜI KITÔ HỮU
Lễ Đức Giêsu
lên Trời hay Lễ Thăng Thiên nhắc người Kitô hữu điều gì? Phải chăng, đó là dịp’’xin cho được ái mộ những sự trên
trời?’’ được thể hiện. Vậy Trời đối với người Kitô
hữu là gì? Trời có phải là nơi Thiên
Chúa cư ngụ không? (Nước) Trời hay Thiên Đàng và Địa Đàng cũng là một chăng? Và Thiên Thần có phải là các vật thể để trang
trí trong mùa giáng sinh chăng?
![]() |
Thiên Đàng - Nơi Thiên Chúa Ngự Trị |
1. Nước Trời hay Thiên Đàng Là Nơi Thiên Chúa
Ngự Trị
Thiên Đàng hoàn toàn trái ngược với
trái đất, nơi ghi đậm những bất hạnh, đau khổ, chết chóc và hủy diệt. Còn Thiên Đáng thì sạch sẽ và không hư nát; đó
là nơi được hiểu là ngoài tầm tay với của con người. Tuy nhiên Thiên Đàng là nơi giữ một địa vị
quan trọng đối với cuộc sống ở trần gian, bởi vì chúng ta thường coi đó là nơi
Thiên Chúa ngự trị.
Thiên Đàng là nơi Thiên Chúa
ngự trị, có thể hiểu một cách rất rõ ràng qua trình thuật Tháp Baben (Sáng Thế
11,1-9): Thiên Chúa rời bỏ Thiên Đàng trong một khoảng thời gian thật ngắn để xuống
trái đất xem thành và tháp do loài người đang xây, rồi Người làm cho tiếng nói
của họ trở nên xáo trộn, đồng thời phân tán họ ra khắp mọi nơi. Thiên Đàng thường được diễn giải là nơi Thiên
Chúa cư ngụ với một ý nghĩa tượng trưng hơn – như một biểu hiệu về tính siêu
việt của Thiên Chúa và trạng thái tôn cao tổng quát liên quan tới Trái Đất và
công trình sáng tạo.
2.- Thiên Thần
- Cư Dân Của Thiên Đàng
Vào mùa giáng sinh, nhiều gia đình trên
mặt đất trang trí nơi nhà mình những thiên thần – trên cây giáng sinh, ở cửa sổ
và trong các gian phòng. Dù sao thì đó
cũng là hình thức xác minh rằng các thiên thần đang cư ngụ cùng Thiên Chúa ở
trong Thiên Đàng. Từ ngữ thiên thần xuất
phát từ tiếng hy lạp ’’ángelos’’, nghĩa
chính xác là các sứ giả, và trong Kitô giáo thì các thiên thần cũng thường được
coi là cánh tay nối dài của Thiên Chúa. Trong Kinh Thánh, rất nhiều thí dụ nói tới
các tin tức từ Thiên Chúa đã được chuyển đạt do các tạo vật có cánh.
Trường hợp điển hình là có một thiên
thần đã truyền tin cho Đức Maria là bà sẽ sinh hạ một con trai, và đặt tên là
Giêsu (Luca 1,26-38), và cũng một thiên thần đã truyền tin cho Abraham là bà
Sara sẽ sinh hạ một con trai và đặt tên là Isaac (Sáng Thế 18,9-15). Thiên thần không chỉ là những sứ giả mà còn
đóng vai những người can thiệp nữa; thậm chí là có một thiên thần, sau này đã
ngăn cản việc Abraham giết con trai mình là Isaac (Sáng Thế 29,9-14).
![]() |
Địa Đàng-Nơi Ađam và Eva Trú Ngục |
3.- Có Sự Khác Biệt Giữa Thiên Đàng và Địa Đàng
Không?
Trong Kitô giáo, khái niệm về Thiên
Đàng và Địa Đàng có những tương quan chặt chẽ với nhau. Từ
nguyên thủy, Ađam và Eva đã sống trong an bình và hòa hợp bên nhau trong vườn Địa Đàng cho
đến ngày sa ngã, vì ông bà đã bị con rắn dụ dỗ ăn loại trái cây biết lành biết
dữ (Sáng Thế 3,1-7). Trong các bản văn thuộc loại sách khải huyền của người Do
Thái thời cận đại, chúng ta tìm thấy những điều đáng kỳ vọng là, Địa Đàng
nguyên thủy sẽ tái xuất hiện vào thời sau hết, và như thế quá khứ và tương lai
liên kết với nhau.
Những điều kỳ vọng này được
Kitô giáo tiếp nhận, nhưng Địa Đàng trong tương lai này thường được gọi là Nước
Thiên Chúa, nơi tất cả những kẻ được cứu độ và các linh hồn công chính gặp gỡ
nhau. Trong bài giảng của mình, Đức Giêsu cho biết Nước Thiên Chúa đã đến gần,
và lúc đó sẽ có những dấu chỉ nhất định, đồng thời Người cũng cảnh báo rằng, Nước
Thiên Chúa sẽ xuất hiện vào thời sau hết.
Điều này đã được trình bày rõ ràng tại chương 1, câu 15, trong Tin Mừng
của thánh Máccô, một đoạn văn nền tảng buộc chúng ta cần am tường bài giảng và
sứ điệp khẩn thiết của Đức Giêsu: Thời kỳ
đã mãn, Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần.
Anh em hãy sám hối và tin vào Tin Mừng!
4. Ai Được Vào
Thiên Đàng
Một điều gần như bất khả thi quyết định
là ai sẽ lên thiên đàng và ai không; tuy nhiên đại đa số đều nghĩ rằng thiên
đàng chắc chắn không có chỗ cho những kẻ như Hitler và Stalin, nhưng phải chăng
tấm vé vào thiên đàng đã được ban phát sẵn cách nhưng không hay chỉ dành cho
những người xứng đáng do những việc họ làm khi còn ở trần gian.
Martin Luther (nhà cải cách Kitô giáo)
cho rằng, con người không thể tự cứu rỗi được mình. Việc ấy là do ân sủng của
Thiên Chúa và lòng tin nơi mỗi người. Trái lại, người tín hữu công giáo xác tín rằng những việc làm tốt lành giữ một
vị trí quan trọng đối với ơn cứu độ. Nói
chung, chúng ta phải thừa nhận rằng, việc ai được lên thiên đàng và tại sao, có
lẽ vẫn là vấn đề còn nằm trong bóng tối.
5. Thiên Đàng Trong Nghệ Thuật
Quan niệm của chúng ta về Thiên Đàng là
do các xu hướng tốt lành bắt nguồn từ Kinh Thánh, mà dường như nghệ thuật có ảnh
hưởng lớn trong những suy nghĩ của chúng ta về Thiên Đàng và Địa Đàng. Một trong các tác phẩm có ảnh hưởng nhất cần
kể tới là ’’The Divine Comedy- Kịch Thánh’’
do nghệ nhân người Ý Dante Alighieri viết vào đầu thập niên 1300, và tác phẩm này
đã đóng một vai trò quan trọng giúp con người hiểu biết về cuộc sống mai hậu và
một khái niệm về Thiên Đáng và Hỏa Ngục.
Ngoài ra, tác phẩm này còn là nguồn cảm hứng cho các nghệ nhân và họa sĩ khác,
và chính vì thế mà kể từ đó đã nảy sinh thêm biết bao bức tranh phác họa về Thiên Đàng
và Địa Đàng.
Bức tranh trang trí trên
trần nhà nguyện Sixtine (tại điện Vatican) của Michelangelos diễn tả việc tạo
dựng Ađam, được kể là một trong những tác phẩm nổi tiếng và đáng mến nhất. Tác phẩm nghệ thuật này chứng minh rõ Nước Trời
là nơi Thiên Chúa cư ngụ, từ nơi đó Người cai quản lịch sử nhân loại vận hành tại
trần thế, mà hằng năm có hàng nhiều triệu người tỏ lòng ngưỡng mộ khi đặt chân
tới Vatican. Một tác phẩm ít quen biết
hơn, nhưng cũng không kém phần được yêu thích, đó là bài hát mang tên ’’Heaven’s dog - Con Chó Nước Trời’’ của
Teddy Edelmanns, khiến nhiều cá nhân,
đặc biệt nhất là những người bạn của thú vật thường thắc mắc: như vậy người ta cũng được đem chó vào trong Thiên
Đàng sao?
Câu trả lời: Ai mà biết
được? Nhưng cũng rất có thể.