Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

Thứ Ba Sau Chúa Nhật 12 Thường Niên - Năm Lẻ

Thứ Ba Sau Chúa Nhật 12 Thường Niên  -  Năm Lẻ
Các bài đọc trích sách: - Sáng Thế 13,2.5-18; - Thánh Vịnh 15,2-3a.3bc-4ab.5; - Mátthêu 7,6.12-14

 
Một số nhật báo vừa thực hiện cuộc thăm dò dư luận cho biết, con người thời nay ít có khả năng kiềm chế nóng giận hơn các thế hệ trước.  Báo cáo cho biết, nhiều cuộc xung khắc đáng tiếc xẩy ra giữa người ngày với người nọ, hoặc giữa hàng xóm láng giềng, đôi khi chẳng do một nguyên nhân to lớn; chỉ giống như cảnh giận cá chém thớt, hoặc tức gió, chửi mây mà thôi. 

Mỗi người trong chúng ta thường đã từng có kinh nghiệm về sự giận dữ, phát xuất từ chính nội tâm mình.  Khi tức giận, chúng ta khó có thể hành động cách sáng suốt và hợp lý; chúng ta thường gạt bỏ sự khôn ngoan ra phía đằng sau, và tìm mọi phương cách gây tổn thương người khác, giống như đã bị người khác làm tổn thương mình.  Chính vì thế mà sự xung khắc mỗi lúc càng leo thang, đến nỗi các cá nhân liên hệ không tự giải quyết ổn thỏa được, mà phải nhờ đến một nhân vật thứ ba, cố gắng đè nén tự ái và lòng kiêu cãng của hai bên xuống, hầu đem lại sự bình an đến cho mọi người.

Abram nhận thấy có sự tranh chấp trong cánh đồng cỏ, giữa những người chăn chiên của mình và Lót, nên ông tìm cách giải quyết cách êm đẹp.  Một làn sóng tức giận dường như đã phảng phất xuất hiện trong tâm trí Abram, khi ông nhận thấy Lót, người cháu của mình, tỏ ra không nhún nhường, nên có thể sự tranh chấp; tuy nhiên, ông đã kịp thời giập tắt được. 

Để cuộc xung đột không tiếp diễn bùng phát, Abram nghĩ ra cách phân chia ranh giới; nhờ thế mới duy trì được sự bình an và yêu thương giữa hai bên gia đình.  Abram cho phép Lót được tự do lựa chọn phần đất mà anh muốn, mặc dù có thể Abram bị thiệt thòi. 

Lót là người hiểu biết, nhưng không phải là người đáng kính phục, đã chọn miền đồng bằng phì nhiêu gần giòng sông Giođan, và để lại cho Abram vùng đất gồ ghề, sỏi đá.  Thế là hai bác cháu chia lià, xa cách nhau.  Lót vui mừng, vì nhìn thấy một viễn ảnh tràn đầy nguồn lợi kinh tế hiện ra ở phiá trước, còn Abram tỏ ra hài lòng, vì thấy sự bình an và tình nghiã gia tộc vẫn tồn tại.

Abram cố gắng đè nén sự tức giận.  Ông bị thiệt thòi về tài sản, nhưng ông cảm thấy tâm hồn thoải mái, vì đã nhận biết ý định của Thiên Chúa.  Kinh nghiệm cho Abram biết, Thiên Chúa đã kêu gọi ông rời bỏ Haran để lên đường, và Thiên Chúa hứa sẽ làm cho ông một việc trọng đại, vì thế tâm hồn ông vui sướng, hơn là được giầu sang, phú qúi.

Abram cất giữ niềm hy vọng này trong lời cầu nguyện.  Sau khi xa cách Lót, Abram lại nghe tiếng nói thân thương của Thiên Chúa, là sẽ chúc phúc và ban cho ông nhiều đất đai trù phú, cùng với con đàn cháu đống.       

Abram đã minh chứng niềm tin của mình, đúng như lời Đức Giêsu nói, ‘’Phúc thay ai xây dựng hòa bình, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa’’ (Mátthêu 5,9).  Nếu dấn thân phục vụ trong việc xây dựng hòa bình, chắc chắn chúng ta sẽ cảm nhận được tình yêu Thiên Chúa cách rất rõ nét.

Khi cảm thấy sự bực tức từ thâm tâm sắp phát khởi, có thể gây nên biểu tình chống đối, hoặc tranh chấp, chúng ta nên bình tĩnh, đồng thời nguyện xin Chúa ban ơn chống trả cám dỗ, hầu chúng ta có thể giữ được thiện ý và tình nghiã bạn hữu hay gia tộc, bằng bất cứ giá nào.  Sách Cách Ngôn dậy rằng: ‘’Bắt đầu cuộc xung đột là như thể nước vỡ bờ, vậy hãy ngừng lại trước khi cuộc tranh cãi bùng nổ’’ (Cách Ngôn 17,1).

‘’Lạy Thiên Chúa sự Bình An, xin ban cho tâm hồn con sự bình an, hầu con có thể yêu mến cả những khi con nhìn thấy sự bất công xuất đầu lộ diện.  Xin Chúa ban cho lòng trí con sự bình an, để nhờ đó, con dễ dàng nghe tiếng nói của Chúa. Amen.’’