Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

Thứ Hai Sau Chúa Nhật IV Phục Sinh

Thứ Hai Sau Chúa Nhật IV Phục Sinh
Các bài đọc trích sách: - Công Vụ Tông Đồ 11,1-18; - Thánh Vịnh 42,1-2.43,3-4; - Gioan 10,11-18


Nhập Lễ: 
’’Chúa Kitô một khi từ cõi chết sống lại, thì không còn chết nữa, sự chết không còn làm chủ được Người nữa.- halleluia’’ (Rôma 6,9)
Bài Đọc:
’’Thiên Chúa cũng ban cho các dân ngoại ơn sám hối để được sự sống’’  (Công Vụ Tông Đồ 11,1-18).
Đáp Ca
                 ’’Linh hồn con khao khát Chúa Trời, là Chúa Trời hằng sống’’ (Thánh Vịnh 42,3a).
Tung Hô Tin Mừng:
’’Halleluia.  Halleluia.  Chúa nói:  Tôi chính là Mục Tử nhân lành, Tôi biết chiên của tôi, và chiên của tôi biết tôi.  Halleluia’’.
Tin Mừng:
 ’’Mục tử nhân lành hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên’’ (Gioan 10,11-18).
Ca Hiệp Lễ:
’’Đức Giêsu đứng giữa các môn đệ và phán rằng: ’Bình an cho anh em’’. (Gioan 20,19)

*****

Lạy Chúa Là Thiên Chúa Con Thờ


                 Người Do Thái và Dân Ngoại khinh ghét nhau cách thậm tệ trong suốt nhiều thế kỷ, đến nỗi người Do Thái không ngồi đồng bàn ăn với Dân Ngoại, hoặc lui tới tư gia của họ; và người Do Thái coi Dân Ngoại như một lũ ‘’chó’’.  Người Do Thái sùng đạo coi việc liên hệ với Dân Ngoại có thể làm cho thân xác họ trở nên dơ bẩn.  Đó là điều gây trở ngại lớn trong việc thi hành lệnh truyền của Đức Giêsu là đem Tin Mừng đến cho tất cả mọi dân tộc. 

Anh Em Được Rửa Trong Thánh Thần

                 Qua bài đọc hôm nay, chúng ta nhận thấy việc Thiên Chúa đã phá vỡ hàng rào ngăn cản vĩ đại này bằng cách nào? Chúa Thánh Thần hoạt động trong Phêrô một cách tài tình và khéo léo.
 
Trước tiên, trong một thị kiến liên quan tới các thực phẩm thanh sạch và ô uế; Chúa Thánh Thần nhắn bảo Phêrô nên đón nhận những điều do Thiên Chúa phán quyết; đoạn Chúa Thánh Thần truyền dậy Phêrô đi với ba sứ thần thuộc Dân Ngoại, để có thể hiểu ý nghĩa thị kiến kia một cách rõ ràng hơn; cuối cùng, Chúa Thánh Thần ngự xuống trên những kẻ đang nghe lời Chúa trong gia đình Cornêliô; điều đó tỏ lộ cho Phêrô biết, Dân Ngoại cũng được chung hưởng ơn cứu độ của Đức Giêsu:  ‘’Vậy, nếu Thiên Chúa đã ban cho họ cùng một ân huệ như Người đã ban cho chúng ta, vì chúng ta tin vào Đức Giêsu Kitô, thì tôi là ai mà dám ngăn cản Thiên Chúa’’  (Công Vụ Tông Đồ 11,17).

                 Từ đó, người Kitô hữu gốc Do Thái hiểu rõ rằng, Thiên Chúa có ý định làm cho người Kitô hữu Dân Ngoại và Do Thái hiệp nhất với nhau.  Tất cả các tư tưởng bất chính xưa cũ, nay đã bị loại trừ.  Mọi người hoan hỉ chung hưởng một cuộc sống mới trong Chúa Thánh Thần.

                 Đức Giêsu muốn Giáo Hội nên một, bởi vì sự hiệp nhất là cách biểu lộ tình yêu rõ nét nhất, đồng thời phản ảnh tình yêu kết hợp giữa Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần.  Đó cũng là lời chứng rất hợp lý xuất hiện giữa một thế giới luôn luôn chỉ nghĩ tới việc xử dụng chung một thứ vũ khí ‘’xung khắc và bất hòa’’.

                 Sự phân hóa trầm trọng giữa những người Kitô hữu từ nhiều thế kỷ qua, trên một số lãnh vực khác nhau, gây nên nhiều tổn hại trong việc xây dựng Nước Thiên Chúa.  Lịch sử ghi đậm nét bằng mối thù hận, đến nỗi, anh chị em không ngần ngại chém giết nhau.

                 Trong quãng thời gian mới đây, Giáo Hội xác nhận là Chúa Thánh Thần đang mời gọi các tín hữu Kitô giáo tái hiệp nhất với nhau.  Sắc Lệnh Đại Kết do Công Đồng Vatican II ban hành, đã mở rộng cánh cửa đón chào các buổi đối thọai. Sắc Lệnh minh định rằng Chúa Thánh Thần đã hoạt động ở các Giáo Hội khác nhau, và Người rất đau buồn về tình trạng phân hóa, tạo nên ‘’sự phản nghịch công khai ý định của Đức Giêsu, làm băng hoại trần thế, và gây tổn hại tác vụ thánh là rao giảng Tin Mừng đến tất cả các tạo vật.’’  (Unitatis redingtegratio 1).

                 Trong tông thư ‘’Ut unum sint’’, Đức giáo hoàng Gioan Phaolô II kêu gọi sự tái hiệp nhất.  Người khuyên nhủ tất cả mọi người chúng ta hãy đồng tâm góp sức trong tác vụ này, bằng cách xét định lại thái độ sống của mình, tức là ‘’thay đổi con tim và thánh hóa cuộc sống, đồng thời gia tăng cầu nguyện cho sự hiệp nhất các tín hữu Kitô giáo, dưới hình thức tập thể hoặc riêng tư, vì đó là linh hồn của toàn thể phong trào đại kết’’ (UUS, 21).
‘’Lạy Chúa,
xin giúp con biết đau buồn
trước sự phân hóa Thân-Mình của Chúa.
Xin giúp con tận tâm hy sinh vì Chúa,
để nhờ đó, con có thể
tiến lại gần anh chị em của con

mỗi ngày một hơn.  Amen.’’

CHÚA NHẬT IV MÙA PHỤC SINH - Năm A

CHÚA NHẬT IV MÙA PHỤC SINH   -   Năm A
Các bài đọc trích từ sách: - Công Vụ Tông Đồ 2,14a.36-41; - Thánh Vịnh 23,1-3a.3b-4.5.6.
- 1 Phêrô 2,20b-25; - Gioan 10,1-10

Nhập Lễ: 
’’Địa cầu đầy ân sủng của Chúa; do Lời Chúa mà trời xanh được tạo thành, halleluia’’ (Thánh Vịnh 32,5-6)
Bài Đọc 1:
’’Thiên Chúa đã đặt Đức Giêsu làm Đức Chúa và làm Đấng Kitô’’  (Công Vụ Tông Đồ 2,14a.36-41).
Đáp Ca
                 ’’Chúa là mục tử chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì.’’ (Thánh Vịnh 22,1).
Bài Đọc 2:
                 ’’Anh em đã quay về với Vị Mục Tử, Đấng chăm sóc linh hồn anh em’’ (1 Phêrô 2,20b-25)
Tung Hô Tin Mừng:
’’Halleluia.  Halleluia.  Chúa nói:  Tôi chính là Mục Tử nhân lành, Tôi biết chiên của tôi, và chiên của tôi biết tôi.  Halleluia’’.
Tin Mừng:
 ’’Tôi là cửa cho chiên ra vào’’ (Gioan 10,1-10).
Ca Hiệp Lễ:
’’Đấng Chăn Chiên nhân lành đã phục sinh, Người đã phó mạng sống mình vì con chiên và đã đoái thương chịu chết vì đoàn chiên’’

*****

Chúa Là Mục Tử Chăn Dắt Tôi
                                                                                                                                                 
Bài dụ ngôn hôm nay dễ làm chúng ta nhầm lẫn và khó nhận định, bởi vì chúng ta thường nghe nói, Đức Giêsu tự xưng mình là Mục Tử, tức là Đấng Chăn Chiên.  Trong bài Tin Mừng hôm nay có đoạn, Đức Giêsu cũng tự giới thiệu mình là Mục Tử, nhưng lại có đoạn Đức Giêsu nói Người là ’’cửa ràn chiên’’.  Vậy giả như Đức Giêsu không là Mục Tử thì Người là ai? Và ai là chiên? Ràn chiên là cái gì?  Đồng cỏ cho chiên ăn là gì?

Rất nhiều câu hỏi có thể được đặt ra và cũng có nhiều cách dẫn giải dụ ngôn này.  Sau đây là một trong các cách giải thích:
Chúng ta bắt đầu bằng đàn chiên; vì là số đông, nên gọi là đàn. 
Đàn chiên có thể hiểu một cách tổng quát là nhân loại chúng ta. 
Đồng cỏ là vũ trụ, nơi diễn ra những điều cả tốt lành lẫn xấu xa. 
Ràn chiên là Giáo Hội. 

Tôi Là Cửa Cho Chiên Ra Vào

Chúng ta luôn được mục tử chăn dắt, vì thế chúng ta nhận biết tiếng của Người, rồi nghe theo và tuân hành các chỉ thị.  Vậy những mục tử hiện nay là ai?

Mục tử là những thừa tác viên của Chúa. Mục tử nhân danh Chúa mà nói và hành động.  Nghĩa là Chúa dìu dắt chúng ta ở khắp mọi nơi, qua những con người, được gọi là thừa tác viên của Chúa, với tư cách là kẻ chăn chiên trong một đàn chiên. 

Các thừa tác viên này chính là các giám mục, các linh mục và các phó tế, những người thi hành các tác vụ thánh, sau khi được thụ phong, qua lễ nghi truyền chức.

Tuy nhiên, tất cả các tín hữu đã chịu phép Rửa tội, đều được ơn gọi trở nên Tông Đồ của Chúa. Tùy theo hoàn cảnh trong cuộc sống hằng ngày, mỗi người chúng ta có bổn phận tham gia vào sứ vụ mục tử, bằng lời nói cũng như việc làm đối với những người sống chung quanh chúng ta, hầu nước Chúa hiển trị ngay tại trần gian này.

Một số người hiện đại qúa coi trọng dân chủ, không muốn để ai dìu dắt mình, đồng thời cũng không chấp nhận bất cứ ai là lãnh tụ của mình. Nhưng nếu ai cũng như ai, nếu mọi người sống trong cảnh cá đối bằng đầu, thì xã hội hay cộng đoàn không có người đứng ra chịu trách nhiệm, cuối cùng chẳng việc gì ra việc gì, xứ đạo sẽ trở thành một sòng bài, không hơn không kém. Thế giới sẽ rơi vào cảnh sa đọa; đó là những điều không ai muốn.

Vì vậy, đề tài hôm nay được kể là quan trọng và cấp bách.  Trong Giáo Hội, lãnh đạo và trách nhiệm là bổn phận của tất cả mọi người.  Chúng ta có bổn phận đối với tất cả những ai được Chúa gửi đến cho mình.

Nếu chúng ta không có bổn phận đối với tất cả mọi người, thì ít ra chúng ta cũng có trách nhiệm dẫn dắt cuộc sống của chính mình, nghĩa là nói Lời Chúa cho cá nhân mình, để rồi từ đó, chúng ta sẽ dần dần có đủ kiến thức hướng dẫn tha nhân. 
  

Những suy tư nêu trên được kể là lạc quan, nhưng chúng ta có thể khẳng định rằng, đa số trong chúng ta đều có chung một quan niệm: đèn nhà nào nhà ấy sáng, nghĩa là không muốn ai xen vào cuộc sống riêng tư của mình.