Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

Chúa Nhật 13 Thường Niên - Năm C


Các bài đọc trích sách:
- 1 Vua 19,16.19-21;
- Thánh Vịnh 16,1-2.5.7.13-18;
- Galát 5,1.13-18;
- Luca 9,51-62


Thầy Đi Đâu Tôi Cũng Đi Theo


     Những ai muốn theo Đức Giêsu, thì ngay từ lúc ban đầu, nên nghĩ đến việc phải trả một giá đắt.  Nhiều người, khởi đầu đi theo Đức Giêsu, nhưng rồi lại bỏ cuộc vì cảm thấy chán nản và hổ thẹn, hoặc khám phá ra rằng, họ không thể trả được cái giá mà Đức Giêsu đòi hỏi.  Nhưng, cái giá phải trả đó như thế nào?

     Lời mời gọi để trở thành môn đệ Đức Giêsu thật sự cấp thiết và vô điều kiện.  Các môn đệ cố gắng tiếp xúc với Đức Giêsu để có thể gần gũi và yêu mến Người hơn cả cha con hoặc anh chị em, như lời Người nói:  ‘’Ai yêu cha mẹ hơn Thầy, thì không xứng đáng với Thầy’’ (Mátthêu 10,37).   Đức Giêsu đi đâu, các môn đệ cũng đi theo.  Vậy Đức Giêsu đi đâu? 

     Tuân hành và thực thi triệt để bổn phận của Chúa Cha, Đức Giêsu đã đi qua con đường đau khổ và chấp nhận chết để tiến tới đỉnh vinh quang, như thánh Phaolô viết:  ‘’Người đã khước từ niềm vui dành cho mình, mà cam chịu khổ hình thập giá, chẳng nề chi ô nhục’’ (Do Thái 12,2).  Các môn đệ Đức Giêsu cũng phải đi trên cùng một con đường ấy, và cùng chia sẻ một số phận, bắt chước tính tình, cách cư xử và lối sống của Người.

     Các môn đệ không thể xếp đặt thời gian và điều kiện sống cho mình.  Để trả lời cho người nói, ‘’Thưa Thầy, Thầy đi đâu tôi cũng đi theo’’, Đức Giêsu đáp:  ‘’Con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu.’’ (Luca 9,57-58). 

     Trên đường thi hành tác vụ, các môn đệ không thối chí, nản lòng, hoặc đòi hỏi một cuộc sống tiện nghi.  Đức Giêsu luôn luôn tạo cơ hội cho các môn đệ lên đường, bắt họ phải đương đầu với nghịch cảnh, mời gọi họ thay đổi và trưởng thành.

     Những con đường tiến tới vương quốc Thiên Chúa thường không giống như các lối chúng ta đi tại trần thế. Đi theo Đức Giêsu là cách thức thực hiện tất cả những việc liên quan tới đời sống cá nhân cũng nhu gia đình và xã hội, với tinh thần trách nhiệm và yêu thương.

     ‘’Đối với người thanh niên nói, Thưa Thày, xin cho phép tôi về chôn cất cha tôi trước đã’’, Đức Giêsu trả lời:  ‘’Cứ để kẻ chết chôn kẻ chết; còn anh, anh hãy đi loan báo triều đại Thiên Chúa’’ (Luca 9,60). 

     Kẻ đã chết về tâm linh phải chôn cất kẻ đã chết về thể xác.  Nói cách khác, người còn sống về tâm linh nhận biết Đức Giêsu là ai và muốn đi theo Người thì, trước hết, phải tìm kiếm nước Thiên Chúa và đức công chính của Người’’ (Mátthêu 6,33).

     Đi theo Đức Giêsu là một lời kêu gọi khẩn thiết.  Đối với người thanh niên nói, ‘’Xin cho phép tôi từ biệt các người trong gia đình tôi trước đã’’ Đức Giêsu trả lời, ‘’Ai đã tra tay cầm cầy mà còn ngoái lại đàng sau, thì không thích hợp với nước Thiên Chúa’’ (Luca 9,61-62). 

     Đức Giêsu đòi hỏi chúng ta phải đáp trả lời mời gọi của Người cách kẩn thiết, cấp bách, với thái độ ưu tiên số một, ngay lập tức, dứt khóat, không chần chờ hay ngần ngại, không mơ hồ hoặc đặt điều kiện.  Đức Giêsu không trì hoãn hoặc dừng bước, vì thế chúng ta phải nhanh chân, mau mắn theo Người.
‘’Lạy Đức Giêsu,
con xin cảm tạ vì Chúa đã
gọi con làm môn đệ Chúa.
Xin dậy con đừng tình toán lâu dài,
nhưng tìm nguồn vui khi đi theo Chúa,
Đấngcứu độ của con.  Amen.’’

Thánh Phêrô và Phaolô Tông Đồ - Ngày 29 Tháng 6

Thánh Phêrô và Phaolô Tông Đồ  -  Ngày 29 Tháng 6
Các bài đọc trích sách:
- Công Vụ Tông Đồ 12,1-11;
- Thánh Vịnh 34,2-9;
- 2 Timôthê 4,6-8.17-18;
- Mátthêu 16,13-19
                                                                            


Ai Nhìn Lên Chúa Sẽ Vui Tươi Hớn Hở



     Thế giới khao khát những vị anh hùng đích thực.  Thế giới trông đợi những con người can đảm, sẵn sàng làm chứng cho chân lý, công bình và bác ái; nói cách ngắn gọn, là làm chứng cho Tin Mừng cứu độ của Đức Giêsu Kitô. 

Thánh Phêrô Và Phaolô

     Người ta nói rằng, chỉ những con cá chết mới nổi trôi theo ngọn nước thủy triều. Ngày nay, rất nhiều người đang bị các làn sóng chủ nghĩa luân lý tương đối, chính sách tiêu thụ và cuộc sống không định hướng cuốn hút.

     Kể từ ngày Phêrô và Phaolô chịu tử đạo đến nay, đã hơn hai ngàn năm trôi qua, Giáo Hội vẫn tiếp tục cử hành lễ kính nhớ các thành tích chứng nhân Tin Mừng của hại vị thánh tông đồ vĩ đại này. 

     Các Ngài là những nhân vật có niềm tin, lòng can đảm và ngay thẳng tuyệt vời. Các Ngài đã quên mình, liều mạng sống, đổ máu mình ra chịu chết vì Đức Giêsu Kitô.  Vậy Nguyên nhân nào thúc đẩy các Ngài sống và chết như thế? 

     Các Ngài đã đặt Đức Giêsu Kitô làm nguyên lý và nền tảng của sự sống.  Các Ngài chọn Thiên Chúa làm trung tâm điểm, mà không quan tâm đến cá nhân mình.  Phêrô và Phaolô rao giảng, dậy dỗ, và sống với những điều các Ngài đã công bố.  Đối với Phêrô và Phaolô thì ‘’Đức Kitô đã chết thay cho mọi người, để những ai đang sống không còn sống cho mình nữa, mà sống cho Đấng đã chết và sống lại vì mình’’ (2 Côrintô 5,15).

     Phêrô và Phaolô không còn sống cho những mục đích ngắn hạn và tạm thời của các Ngài nữa - tức là các nghiệp vụ trần thế.  Như chúng ta biết, Phaolô là một ngôi sao sáng đang bộc phát của nhóm Biệt Phái Pharisêu, và là thành viên Hội Đồng Công Nghị Quốc Gia Israel; còn Simon Phêrô là một ngư phủ rất thành đạt và giầu có. 



     Kể từ sau cuộc gặp gỡ Đức Giêsu, đời sống các Ngài thay đổi hoàn toàn.  Các Ngài đã tự nguyện hiến trọn cuộc sống cho Đức Giêsu và Dân Người.  Đối với các Ngài, đời sống Kitô hữu là một cuộc mạo hiểm thích thú.  Các Ngài đã khám phá được lý do để sống và lý do để chết. 

     Các Ngài phát sinh từ đất (trong yêu thương cũng như trong phục vụ), nhưng trông đời quê hương trên trời (2 Timôthê 4,8).  Cuộc thương khó của hai vị tông đồ vĩ đại đã công bố vinh quang và thiện toàn của Tin Mừng cứu độ. 

     Các Ngài không rao giảng một phần Tin Mừng hoặc rao giảng Tin Mừng một cách thiếu sót, nhưng đã rao giảng toàn bộ Tin Mừng.  Đối với các Ngài, Tin Mừng là một mầu nhiệm đã bị che dấu, nhưng nay đã được tỏ lộ.  Đối với các Ngài, Tin Mừng đề cập tới một nhân vật, chứ không liên quan đến một đề án, hoặc một lời khuyên dậy luân lý. 

     Phúc Âm hoặc Tin Mừng là Đức Giêsu, Thiên Chúa chịu đóng đinh trên thập giá và sống lại.  Người ta có thể cho rằng Phêrô và Phaolô là những nhân vật đặc biệt; điều đó rất đúng, nhưng chính chúng ta cũng là những con người đặc biệt như các Ngài, bởi vì chúng ta cũng có cùng một Chúa, cùng thuộc về một Thân Thể, và cùng chia sẻ một Thánh Thần. 
‘’Lạy thánh Phêrô và Phaolô tông đồ,
chúng con xin chào kính các Ngài,
chúng con xin cảm tạ các Ngài,
đã làm chứng cho thế gian
và chúng con biết hiệp thông với các Ngài
(ở trên thiên đàng-còn chúng con ở trần gian)
để chúc tụng Chúa là Thiên Chúa
quang vinh và là Đấng Cứu Chuộc chúng con.
Cũng như các Ngài, chúng con trông đợi
Ngày Chúa lại đến. Amen.’’

Thứ Sáu Sau Chúa Nhật 12 Thường Niên - Năm Lẻ

Thứ Sáu Sau Chúa Nhật 12 Thường Niên  - 
Năm Lẻ & Năm Chẵn
Các bài đọc trích sách: - Sáng Thế 17,1.9-10.15-22; - Thánh Vịnh 128,1-2.3.4-5; - Mátthêu 8,1-4

 
Ngài Có Thể Làm Cho Tôi Được Sạch       

 
Ngày xưa, phong (hay hủi / cùi) là một bệnh đáng sợ nhất, buộc bệnh nhân phải cắt đứt mọi quan hệ với gia đình, bạn hữu, lối xóm và cả cộng đồng xã hội nữa, có thể là suốt đời.  Luật Lêvi ban lệnh cho người mắc bệnh phong hủi phải kêu lên ‘’ô uế’’ và rung chuông báo động cho dân chúng biết đừng ai đến qúa gần mình. (Lêvi 13,45-46).  Ở thế kỷ đầu tây lịch, tại Palestin chưa có phương c ách trị liệu bệnh phong hủi.

Người mắc bệnh phong hủi trong bài Tin Mừng hôm nay nhận định rõ, anh đang ở trong tình trạng vô phương cứu chữa, nhưng anh đã can đảm và mạnh dạn chạy đến, qùi gối trước Đấng anh tin là có thể chữa cho anh lành sạch được.  Bệnh phong hủi là hình ảnh và biểu tượng của tội lỗi nơi mỗi người.  Chúng ta cũng đang ở trong tình trạng vô vọng, vì bệnh phong hủi do tội lỗi gây nên (Rôma 3,23), và cần được chữa trị. 

Tội lỗi, giống như bệnh phong hủi, cắt đứt chúng ta ra khỏi mọi liên hệ được kể là tốt đẹp trước kia.  Nếu không kịp thời cứu chữa, dần dần chúng ta mất sự tương quan với Thiên Chúa, đồng thời tạo thành bức tường ngăn cách giữa chúng ta.  Tội lỗi là một con bệnh trầm kha và kết liễu cuộc đời con người.  Phaolô nói rằng, ‘’lương bổng mà tội lỗi trả cho người ta là sự chết’’  (Rôma 6,23).  Chúng ta được tạo dựng giống và như hình Thiên Chúa, nhưng tội lỗi đã làm siêu vẹo thể chất của mình.   

Người mắc bệnh phong hủi vô cùng khiêm tốn chạy đến với Đức Giêsu và đặt trọn niềm tin vào quyền năng của Người.  Thiên Chúa Cha mong muốn chúng ta đến với Đức Giêsu trong cùng một thể thức như vậy – khiêm nhường và sám hối, công khai và chân thành thú nhận tội lỗi mình.  Chạy đến với Chúa, qùi gối trước mặt Người và thú nhận tội lỗi để xin chữa lành là một việc làm tràn đầy ơn huệ.  

Đức Giêsu đã đáp ứng cách thiết thực lời kêu cầu của Người mắc bệnh phong hủi.  Không phân vân và do dự, Người mở rộng đôi tay và chữa lành sạch cho anh ngay.  Từ thâm tâm của Đức Giêsu cũng có một ước vọng sâu xa là tha thứ tội lỗi chúng ta, vì chính Người đã nói:  ‘’trên trời cũng thế, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối, hơn là vì chín mươi chín người công chính không cần phải sám hối ăn năn’’ (Luca 15,7). 

Con Thiên Chúa xuống thế làm người với mục đích duy nhất là chết để cứu chuộc và tha thứ tội lỗi chúng ta.  Lòng Chúa tràn ngập tình yêu và vô cùng thương xót chúng ta, do đó, chúng ta tin chắc, Người sẽ tha thứ và lau sạch mọi tội lỗi chúng ta.

Đức Giêsu mong đợi chúng ta mạnh dạn và tin tưởng chạy đến, qùi gối dưới chân Người và kêu xin được chữa lành, để đem đến những thay đổi cụ thể cho cuộc đời mình.  Bực tức, nóng giận và gắt gỏng là ngục tù đã và đang chiếm hữu đời sống của nhiều người trong chúng ta. 

Đức Giêsu có sức mạnh và quyền lực phá tan các sợi dây tội lỗi đang ràng buộc, níu kéo đời sống chúng ta.  Giống như người mắc bệnh phong hủi, ơn lành sạch, qua việc thực lòng sám hối ăn năn, có thể là một chứng tích hùng hồn nói lên quyền năng Thiên Chúa đối với chúng ta.

‘’Lạy Chúa Giêsu, con quay về với Chúa và khôngcòn ẩn dấu trong con bệnh phong hủi tội lỗi.  Xin Chúa dẹp bỏ mọi giận hờn, bực tức, cay nghiệt trong con để quyền năng và sức mạnh Chúa được thể hiện nơi những người sống gần gũi con.  Amen.’’