Chúa
Nhật 31 Thường Niên - Năm A
Các bài đọc trích sách: - Malakhi
1,14b-2,2b.8-10; - Thánh Vịnh 130,1.2.3;
- 1 Thêxalônica 2,7b-9.13; - Mátthêu 23,1-12
Hồn Con, Con Vẫn Trước Sau
Đức Giêsu kịch liệt công kích các kinh sư và những
người Pharisêu, chỉ quan tâm và lo cho thân mình, chẳng thương cảm nỗi thống khổ
của dân Chúa, rồi tìm cách trợ giúp họ.
Đức Giêsu nhìn thấy từ thâm tâm họ là những người muốn trở thành cái rốn
vũ trụ, để mọi người phải chú ý và tôn qúi, đồng thời đặt để họ vào nơi cao trọng và đối xử với họ
như những nhân vật quan trọng (Mátthêu 23,5-7).
Vì không thương cảm dân Chúa, nên họ đã bó những gánh nặng mà chất lên vai người dân thấp cổ bé miệng (Mátthêu
23,4).
Lời và lối sống của người môn đệ cần liên kết mật
thiết với nhau, thế nhưng, các kinh sư, mặc dù đã hiểu biết và thấm nhuần lề luật
(tức là lời), nhưng lại không áp dụng vào đời sống hằng ngày. Do đó, cuộc sống của họ không là chứng tá,
nhưng phản lại lời. Sự thiếu liên hợp này
làm cho nhân dân không còn tin tưởng vào lời dạy của họ nữa.
Bất cứ ai muốn theo Đức Giêsu – dù đó là linh mục,
tu sĩ hoặc giáo dân – cũng đều cần làm cho lời và lối sống phù hợp với
nhau. Vậy mỗi người chúng ta có thể tự hỏi
mình: Tôi có lắng nghe Lời Chúa không?
Tôi có lưu tâm tôn vinh Danh Chúa
(Malakhi 2,2), bằng cách áp dụng lời Chúa
vào cuộc sống của tôi không? Nói cách khác,
tôi muốn một cuộc sống tự tôn vinh mình hay để cho Chúa làm chủ đời tôi?
Theo lẽ tự nhiên, ai trong chúng ta cũng đều muốn mình
là một ngọn hải đăng chiếu sang, và muốn tìm thỏa mãn riêng, cũng như tự tôn
vinh mình. Nhưng khi Thiên Chúa tác động, trái tim chúng ta sẽ
nhận được ân sủng của Người, và từ đó, chúng ta mới có thể tán tụng và yêu mến
Người và sẵn sang phục vụ tha nhân.
Muốn Chúa tác động
và ban ân sủng của Người cho chúng ta, thì chúng ta cần ý thức và lo buồn về những
hành động có tính cách tự cao tự đại của mình, đồng thời xin Người giải thoát
chúng ta khỏi mọi hình thức tạo vinh dự, tìm kiếm địa vị, tự đắc, nâng mình lên;
cũng xin người đổi mới chúng ta và ban cho chúng ta những trái tim thịt mềm, hầu
chúng ta có thể tạo cơ hội gần gũi và giúp đỡ những kẻ cần đến tấm long bao
dung của chúng ta.
Làm như vậy, Chúa sẽ
tạo dựng trong chúng ta một trái tim của kẻ phục vụ, sẵn sàng nâng đỡ những ai
ước ao làm rạng rỡ Thiên Chúa, nhưng đừng làm rạng rỡ chính mình. ‘’Xin đừng làm rạng rỡ chúng con, vâng lạy
Chúa, xin đừng, nhưng xin cho danh Ngài rạng rỡ, bởi vì Ngài thành tín yêu
thương’’ (Thánh Vịnh 115,1).