Thứ Hai Sau Chúa Nhật IV Mùa Chay
Các bài đọc trích sách: - Isaia 65,17-21; - Thánh
Vịnh 30,2.4-6.11-13; - Gioan
4,43-54
Nhập Lễ:
’’Phần
con, con tin cậy ở Chúa. Con sẽ hân hoan
mừng rỡ vì đức từ bi của Chúa, bởi Chúa đã nhìn đến nỗi đau khổ của con’’ (Thánh Vịnh 30,7-8).
Bài Đọc:
’’Sẽ không còn nghe thấy
tiếng than khóc kêu la’’ (Isaia 65,17-21).
Đáp Ca:
’’Lạy Chúa, con xin tán dương Ngài, vì đã thương
cứu vớt’’ (Thánh Vịnh 29,2a).
Tung Hô Tin Mừng:
’’Hãy tìm điều lành chứ đừng tìm điều dữ, rồi anh em
sẽ được sống; và Chúa sẽ ở cùng anh em’’ (Gioan
4,43-54)
Tin Mừng:
’’Ông cứ về đi,
con ông sống’’ (Gioan 4,43-54).
Lời Nguyện Hiệp Lễ:
’’Chúa chăn
nuôi con, con chẳng thiếu thốn gì, trên đồng cỏ xanh rì; Người thả hồn con nằm
nghỉ, tới nguồn nước, chỗ nghỉ ngơi Người hướng dẫn con’’ (Thánh Vịnh 22,1-2).
*****
Lạy Chúa, Con Xin Tán Dương Ngài.
Có phải chúng ta đã thường nghe và gật đầu tỏ vẻ ưng ý
với câu ngạn ngữ: ‘’Thấy mới Tin’’? Tuy nhiên,
Tin và Thấy là hai thế giới cách biệt nhau.
Đối với chúng ta, việc bầy tỏ niềm tin, không cần tới những chứng minh qúa
cụ thể. Chúng ta chỉ ‘’Tin’’ là đủ. Điểm chính yếu ấy đã được người phụ nữ xứ
Samarita xác tín khi nói: ‘’Đức Giêsu là
Đấng Cứu Độ trần gian’’, do thánh Gioan tông đồ trình thuật, trong sách Tin
Mừng, chương 4; và đáp lời mời của dân làng, Người ở lại trong thành của chị
hai ngày. Thực vậy, nhiều người dân thành
Samaritan chấp nhận điều mặc khải niềm tin này như một gương mẫu tối cao, nhưng
cũng không ít người Do Thái và Samarita đã nhìn thấy những việc kỳ điệu Đức Giêsu
đã làm, mà họ vẫn một mực từ khước đón nhận sự thật. Điều gì khiến chúng ta bất chợt tin một ai hoặc
một sự việc nào đó? đến nỗi không một động
lực nào làm chúng ta có thể rời bỏ, hay cố công gắng sức tẩy xóa hay chống đối người
hay điều mình đã tin.
Sau một khoảng thời gian ngắn xa vắng, Đức Giêsu trở
về Cana, xứ Galilê, nguyên quán của Người, nơi nhắc chúng ta nhớ tới lời Người đã
qủa quyết: ‘’một ngôn sứ không được tôn trọng tại quê hương mình’’ (Gioan
4,44). Khi tiếp cận với một viên sĩ quan
cận vệ nhà vua, có người con đang bị trọng bệnh, đến xin Đức Giêsu cứu chữa,
Người lạnh lùng bảo viên sĩ quan: ‘’Các ông mà không thấy dấu lạ điềm thiêng
thì các ông chẳng tin đâu!’’ (Gioan 48).
Qua câu nói kia, phải chăng Đức Giêsu đang nghi ngờ lòng tin của viên sĩ
quan, nghĩ là Người không thể chữa lành cho con ông được, nếu Người không đích
thân đến với con trai ông? Hoặc có ý ám
chỉ phép lạ tại tiệc cưới ở Cana trước kia, mà nhiều người đã không tin là Người
đã hóa nước thành rượu, vì họ chỉ nghe chứ không nhìn thấy? Không cần hiểu rõ Đức Giêsu nói với dụng ý gì,
viên sĩ quan vội vàng đứng lên, đi về nhà, với một niềm tin vững chắc. Viên sĩ quan được tưởng thưởng với kết qủa là
con ông đã hoàn toàn phục hồi, đúng vào giờ Đức Giêsu bảo ông: ‘’Con ông sống’’ (Gioan 4,53).
Cả chúng ta nữa, Cana cũng đặc biệt, vì chính nơi đây,
Đức Maria, Mẹ Thiên Chúa và là Mẹ chúng ta đã nói với gia nhân: ‘’Người
bảo gì, các anh cứ việc làm theo’’ (Gioan 2,5). Vào ngày đó, cặp hôn nhân trẻ đang qúa lo lắng,
vì đã hết rượu, do đó việc làm của Đức Giêsu chính là vinh quang chiếu tỏa cho
mọi người được nhìn thấy. Trong cuộc sống,
mỗi cá nhân đều trải qua những chuyện tình cờ tương tự. Đứng trước các cám dỗ khiến chúng ta trở thành
kẻ đa nghi, thất vọng, thì chúng ta hãy lắng nghe lời nhắn bảo của Đức Maria, và
noi theo thái độ cương quyết của viên sĩ quan nhà vua: hết lòng tin tưởng nơi Đức Giêsu.
‘’Lạy Thiên Chúa tình yêu,
xin ban cho con một đức tin
kiên vững từ tận đáy lòng con,
để con sẵn sàng thực hiện trọn
vẹn những
điều Đức Giêsu mong đợi. Amen’’.