Thứ Năm Sau Chúa Nhật 8 Thường Niên - Năm Lẻ
Các bài đọc trích sách: - Huấn Ca 42,15-25; -
Thánh Vịnh 33,2-3.4-5.6-7.8-9; - Máccô 10,46-52
Một Lời Chúa Phán Làm Ra Chín
Tầng Trời
Dáng điệu của Bartêmô
rất thành thật. Ở hoàn cảnh như Bartêmô,
có lẽ chúng ta không còn một lựa chọn nào khác hơn. Bây giờ, chúng ta hãy cùng nhau phân tích ý
nghĩa bài Tin Mừng hôm nay. Xét cho kỹ,
và nếu không lầm, dường như chúng ta cũng có nhiều điểm giống Bartêmô.
Điểm đầu tiên, Bartêmô
là một kẻ ăn xin. Nếu nghĩ rằng, chúng
ta không phải là những tên ăn xin, thì nên cẩn trọng xét lại số phận của mình. Chúng ta hãy thử tìm hiểu, kẻ ăn xin là loại
người như thế nào? Kẻ ăn xin, dĩ nhiên,
là người chẳng có gì, là người không thể tự túc được, mà là kẻ hoàn toàn lệ thuộc
hoặc trông nhờ vào sự trợ giúp của người khác.
Vậy thì trước mặt
Thiên Chúa, chúng ta cũng thế! Chúng ta
yếu nhược, đói khát và thiếu thốn về mặt tinh thần. Mọi sự chúng ta có đều đến từ Thiên Chúa. Chúng ta cần thú nhận như thế, bởi vì, như Đức
Giêsu đã phán: ‘’Phúc thay ai có tinh thần nghèo khó.’’ (Mátthêu 5,33).
Bartêmô là một mẫu
người nói lên sự nghèo khó về lãnh vực tinh thần. Tiếng anh kêu nài, van xin tha thiết như xé tâm
can - anh không xin gì hơn là lòng thương
xót của Đức Giêsu: ‘’Hỡi ông Giêsu, Con
Vua Đavít, xin thương xót tôi!’’ (Máccô 10,47). Chúng ta cũng luôn cần tới lòng thương xót của
Chúa – vì thế, chúng ta có thể mượn lời của Bartêmô để cầu xin cho chính mình.
Điểm thứ hai cho biết,
chúng ta có chung một hoàn cảnh như Bartêmô, đó là tình trạng đui mù. Nói thế, nhiều người trong chúng ta có lẽ sẽ
bất mãn, bực tức, khó chịu; nhưng chúng ta nên thận trọng trước khi phản đối.
Thánh sử Gioan tông
đồ kể rằng, người Pharisiêu cảm thấy bị sỉ nhục khi Đức Giêsu ám chỉ họ là những
kẻ đui mù (Gioan 9,40). Đức Giêsu đến
trong thế gian chính là để những người không xem thấy được thấy, và kẻ xem thấy
lại trở nên đui mù (Gioan 9,39). Chúng
ta có thể là những kẻ đui mù trước nhiều sự kiện, chẳng hạn vấn đề tội lỗi của
mình - chúng ta thường nhìn thấy những lầm
lẫn và tội lỗi của người khác, nhưng lại
không nhận diện sự xấu xa, ô uế của chính mình.
Chúng ta không hiểu
cặn kẽ hiện tình thế giới, và cũng không biết nhân loại cần đón nhận Đức Kitô
như thế nào. Chúng ta chỉ hiểu Tin Mừng đôi
chút, và không biết chi tiết nào cần thiết để đem áp dụng vào cuộc sống, hầu đổi
mới cá nhân và canh tân xã hội. Ơn gọi của
chúng ta là vừa sống như con cái của sự sáng, và vừa phải xích lại gần Đấng là ánh
sáng thế gian.
Nếu tự thừa nhận và
xưng thú tình trạng đui mù của mình, chúng ta sẽ nhìn thấy sự sáng của Chúa soi
dẫn. Charles de Foucauld viết: ‘’Giờ
đây sự sống gần kết liễu nơi chúng ta, và sự sáng bắt đầu chiếu dọi vào sự
chết, để chúng ta có thể nhận biết giữa sự thật và giả dối.’’
'’Lạy Đức Giêsu, Ngài đã hỏi người mù Bartêmô muốn
gì để Ngài làm cho anh xem thấy. Con cũng
xin Chúa cho con được xem thấy – để con có thể nhìn rõ Ngài mà yêu mến Ngài tha
thiết hơn, đồng thời theo sát Ngài trong đời con. Amen.’’