YÊU LÀ CHO VÀ NHẬN
Một trong những điều mà tôi ngại nói tới, và một trong những điểm hẹn hò để gặp gỡ Chúa mà tôi muốn tránh né nhất, là quan hệ của tôi với người khác, hay tình bác ái. Tôi có thể bàn bạc, suy nghĩ, cầu nguyện, than van về các bổn phận của tôi với Chúa, và dường như Chúa không quấy rầy tôi bằng những kẻ luôn sống kề cận bên tôi, những gương mặt khó thương mà ngày nào, tuần nào tôi cũng phải gặp.
Thế nhưng, thánh sử Gioan đã thẳng thắn tố giác: ‘’Nếu ai nói mình yêu Chúa mà lại ghét anh em mình , thì đó là kẻ nói dối, bởi vì, kẻ mình trông thấy mà chưa yêu được, thì làm sao nói tới chuyện yêu Đấng vô hình.’’ (1 Gioan 4,20-21).
Tôi mạnh dạn suy nghĩ về tình yêu của tôi đối với người khác, không phải là để hy vọng sẽ chinh phục được nhiều người đứng về phía mình, hay để chu toàn một bổn phận, thanh toán xong một món nợ, nhưng vì đây là con đường duy nhất để tôi chiếm lãnh hạnh phúc bất diệt. (Mt. 25,35-36). Kể từ khi Thiên Chúa nhập thế làm người, thì vấn đề yêu mến tha nhân không còn là chuyện tùy nghi nữa, nhưng là con đường tất yếu để yêu mến Chúa.
Nhưng, Yêu là gì? Yêu Là Cho Và Nhận.
Yêu Là Cho: Cho là nhường tư sản của mình đang có cho nguời khác để họ làm của riêng.
Nhường tư sản của mình.- Khi mới yêu nhau, có thể, người ta chỉ tặng nhau các phẩm vật, qùa cáp…, sâu xa hơn nữa, người ta trao cho nhau ánh mắt, nụ cười, tâm thư... Cuối cùng, người ta có thể cho quyền lợi, danh dự, sự sống và chính thân mình. Không chỉ riêng tình yêu hôn nhân, mà tình yêu nào cũng đều hướng tới sự cho đi toàn diện (Gioan 15,13). Cho không phải là vấn đề chỉ xảy ra một lần, nhưng là hành vi liên tục, tới khi không còn gì nữa để cho, và người nhận cũng không còn khả năng tiếp nhận thêm. Điều đáng ghi nhận là chớ lấy tài sản của người thứ ba đem cho người thứ hai. Nhưng là hãy lấy những gì thuộc về của chính mình.
Cho là nhường không.- Khi cho ai vật gì, người cho không nên đặt điều kiện với người nhận. Trái lại, việc cho sẽ trở thành một sự cầm cố, vay mượn, mua bán, hay đổi chác. Khi cho mà còn có hậu ý, thì dù chính đáng đến đâu, việc cho đó sẽ trở thành vô nghĩa. ‘’Khi bố thí, ngươi chớ thổi loa…, khi bố thí, đừng cho tay trái biết việc tay phải của mình làm gì.’’ (Mt. 6,1-49.
Cho là để người khác làm của riêng.- Một vật đã cho không còn thuộc về người cho nữa, nhưng nằm trong tay người nhận. Quyền sở hữu của vật cho đã thay đổi. Bởi thế, khi cho đi, tôi không nên yêu cầu hay mơ ước vật đó sẽ trở về với mình nữa. Cho mà còn muốn duy trì dấu vết và đặt quyền lợi trên vật đó là thái độ của kẻ muốn ‘’thả con tép bắt con tôm.’’
Thiên Chúa và Đức Kitô là Đấng duy nhất đã thực hiện việc cho với tính cách vô vị lợi: Cho tất cả và cho đứt. Người không những chỉ thí mạng sống (Gioan 15,13), mà có thể nói, Người đã cho cả thiên tính của Người. Người đã cho đi, cho đi đến nỗi, theo lời Kinh Thánh, Người đã trở nên nghèo vì tôi (2 Cor. 8,9); và hơn nữa, Người đã trở nên ‘’trống rỗng’’, không còn gì (Phil. 27).
Tiên tri Isaia nói rằng, người ta không còn nhận ra đó là một người nữa. Có lẽ phải nói thêm rằng: người ta không còn nhận ra một tí gì là Thiên Chúa uy quyền nơi Người nữa.
Và cho đến tận thế, chắc chắn vẫn còn có người không nhận ra dấu vết Thiên Chúa nơi khuôn mặt của Người, bởi vì Người đã cho đi hết, cho đi cả danh dự lẫn tư cách của một vị Thiên Chúa uy quyền.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét