Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2014

Chúa Nhật VII Phục Sinh - Năm A

Chúa Nhật VII Phục Sinh  -  Năm A
Các bài đọc trích sách: - Công Vụ Tông Đồ 1,12-14; - Thánh Vịnh 27,1.4.7-8; 
- 1 Phêrô 4,13-16; - Gioan 17,1-11a

Nhập Lễ: 
’’Lạy Chúa, xin nghe tiếng con kêu cầu.  Về phần Chúa, lòng con tự nhắc lời này:  hãy tìm ra mặt Chúa, và con tìm ra mặt Chúa, xin đừng ẩn mật xa con, halleluia’’ (Thánh Vịnh 26,7-9)
Bài Đọc 1:
                 ’’Ông Apôlô dẫn lời kinh Thánh mà minh chứng rằng Đức Giêsu là Đấng Kitô’’ (Công Vụ Tông Đồ 1,12-14)
Đáp Ca
                 ’’Tôi vững vàng tin tưởng sẽ thấy ân lộc Chúa ban trong cõi đất dành cho kẻ sống’’ (Thánh Vịnh 16,13). 
Bài Đọc 2:
                 ’’Nếu bị sỉ nhục vì danh Đức Kitô, anh em thật có phúc’’ (1 Phêrô 4,13-16)
Tung Hô Tin Mừng:
’’Halleluia.  Halleluia.  Chúa nói:  Thầy sẽ không để anh em mồ côi.  Thầy sẽ lại đến với anh em, và lòng anh em sẽ vui mừng’’ (theo Gioan 14,18).
Tin Mừng:
’’Lạy Cha, xin Cha tôn vinh Con Cha’’ (Gioan 17,1-11a)
Ca Hiệp Lễ:
’Chúa phán:  Thánh Thần mà Cha sẽ sai đến nhân danh Thầy, chính Người sẽ dạy anh em mọi điều, và sẽ nhắc nhở anh em tất cả những gì Thầy đã nói với anh em, halleluia’’ (Gioan 14,26).

*****

Hãy Tìm Kiếm Thánh Nhan


                 Đoạn Tin Mừng hôm nay chính là lời cầu nguyện mà Đức Kitô đã thân thưa với Chúa Cha trước giờ Người chịu tử nạn. Khi gặp khó khăn, nan giải, việc đầu tiên Đức Giêsu làm là: Cầu Nguyện.
 
Giờ Đã Đến! Xin Cha Nhân Danh Con Cha
Để Con Cha Tôn Vinh Cha

                 Có người cho rằng, cầu nguyện như thế là cách tìm nơi bám víu cuối cùng, tức là nài xin để được thoát nạn.  Hoặc nói một cách khác, là khi mọi phương thế trần tục không còn hiệu nghiệm nữa, thì chạy đến với Thiên Chúa.

                 Nếu đúng như vậy, thì cũng kể là đáng khen ngợi, hơn là hoàn toàn không tin tưởng vào quyền năng Đấng Tối Cao.  Nhưng ở đây, Đức Giêsu không hành động theo tiêu chuẩn chạy trốn hoạn nạn, như chúng ta suy nghĩ, bởi vì, đối với Đức Giêsu Kitô, cầu nguyện là kết hợp với Chúa Cha ở mức độ tự nhiên như hơi thở:  ‘’Người ngước mắt lên trời và thưa:  ‘’Lạy Cha, đã đến giờ…’’

                 Thái độ thật bình thản và thanh thoát!  Đây không phải là lời khẩn xin của kẻ thất vọng, tìm cách giải cứu, nhưng là hành động của người đầy tin tưởng nơi sức mạnh thần thiêng, nâng đỡ cuộc đời.

                 Khi gặp hoạn nạn, Đức Giêsu không qúa sầu bi, ảm đạm.  Trái lại, qua thập giá, Người nhìn thấy chiến thắng vinh quang:  ‘’Lạy Cha, xin hãy làm cho con được vinh hiển nơi Cha.’’  Phải dư đầy can đảm và tràn ngập tin yêu, chúng ta mới có thể thấy rõ vinh quang nằm ở phía sau thập giá.

                 Trải qua nhiều thế kỷ, thập giá vẫn tượng trưng cho khổ đau và nhục nhã; nhưng từ ngày Con Chúa giáng trần, chấp nhận chịu chết trên thập giá, thì tấm gỗ kia đã trở thành biểu hiệu cho hy vọng và tin tưởng, mà loài người không thể quên được.

                 Thập giá dạy chúng ta biết, một trong các chân lý thâm sâu là: khổ đau không làm con người hoàn toàn mất mát; vì thuốc đắng đã tật.  Qua liều thuốc khổ đau, Chúa làm chữa cho chúng ta lành bệnh, gặp may… Không ai có thể tránh được thập giá.

                 Nếu cố tình chạy trốn thập giá, thì sớm hay muộn, thập giá cũng sẽ gặp gỡ chúng ta.  Điều quan trọng là chúng ta phải biết tìm cách lợi dụng khổ đau để sinh lợi ích cho cuộc sống mai sau, hay chỉ đón nhận khổ đau, thử thách một cách thụ động!

                 Chúng ta cần đón nhận khổ đau như một lộ trình dẫn tới vinh quang, vì Con Thiên Chúa đã đi trên con đường đó. Để khích lệ nhân loại, Đức Giêsu đã nói:  ‘’Anh em đừng sợ, Thầy đã chiến thắng thế gian.’’

                 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét