Thứ Ba, 14 tháng 10, 2014

Thứ Ba Sau Chúa Nhật 29 Thường Niên - Năm Chẵn

Thứ Ba Sau Chúa Nhật 29 Thường Niên  -  Năm Chẵn
Các bài đọc trích sách: - Êphêsô 2,12-22; - Thánh Vịnh 85,8-13; - Luca 12,35-38

Hạnh Phúc Thay Những Người Kính Sợ Thiên Chúa

Người Đã Liên Kết Chúng Ta Thành Một
                
                 Niềm tin nơi dân tộc Israel dường như là mối cản trở trong tương quan giữa người Do Thái và Dân Ngoại.  Trong giao ước đầu tiên, Thiên Chúa đã làm cho dân Do Thái tách ly khỏi tất cả các nước khác. 

                 Tại chương 56, từ câu 3 đến 8, ngôn sứ Isaia ước mong ‘’dân ngoại’’  (tức là những người không thuộc dòng dõi Do Thái) sớm gắn bó với Thiên Chúa, nhưng thực tế, dù cố gắng hết sức, Dân Ngoại cũng chỉ được xếp vào loại ‘’công dân hạng hai’’, hoặc tệ hơn, là bị xua đuổi, vì thuộc thành phần ô uế.

                 Xét về lãnh vực thể lý, chính trị, cũng như tôn giáo đều là những trở ngại, nhất là căn cứ vào Lề Luật Môsê, một bộ luật, với các điều khoản lý tưởng, do bàn tay và trí óc con người lập nên, liên quan tới vấn đề lao động, ăn uống, thờ phượng, vệ sinh, môi trường, ngày Sabát, vân… vân…, khiến người Do Thái và Dân Ngoại phải sống cách biệt nhau.

                 ‘’Bức tường ranh giới’’ trong đền thờ Giêrusalem (ngăn cản không cho phép Dân Ngoại đặt chân vào khu vực những người Do Thái làm việc thờ phượng), đủ nói lên sự khác biệt nêu trên, và do đó đã phát sinh các hành động thù nghịch.  Dưới con mắt dân Do Thái, Dân Ngoại chỉ là những người ‘’xa lạ’’, và là ‘’ngoại kiều’’, không có quyền công dân (Êphêsô 12,12).

                 Qua thập giá, sự tương giao đã trở thành hiện thực.  Các thanh gỗ trên thập giá nói rõ sự tương giao theo chiều dọc (tức là giữa Thiên Chúa với con người) và chiều ngang (tức là giữa con người với con người).  Xét trên mặt phẳng chiều dọc, thì người Do Thái cũng như Dân Ngoại đều là những kẻ tội lỗi, và rất cần tới Ơn Cứu Chuộc là Máu Thánh Đức Kitô.  Xét trên mặt phẳng chiều ngang, thì những khác biệt giữa người Do Thái và Dân Ngoại đã bị mờ nhạt dưới bóng dáng thập giá. 

                 ‘’Bức tườngg ranh giới’’ không còn giá trị, bởi vì đền thờ mới không phải là một cơ chế vật chất, nhưng là một hiện thể thuộc lãnh vực tâm linh (Êphêsô 12,20-22; Gioan 4,23; Máccô 14,58).  Đền thờ mới không tỏ lộ thái độ nhượng bộ Dân Ngoại cách miễn cưỡng, nhưng chính là mở rộng bàn tay đón mời tất cả mọi dân tộc.  Vì thế, trong Đức Kitô, dân Do Thái và Dân Ngoại đã liên kết thành ‘’một thân thể’’. đó là Giáo Hội.

                 Giáo Hội bao gồm tất cả các dân tộc, thuộc đủ mọi lớp tuổi, màu da, văn hóa, tiếng nói, nghề nghiệp, trình độ học vấn, lương bổng, cá tính (Galát 3,26-28).  Chúng ta khác biệt nhau, giống như các loài động vật và thực vật trên mặt đất.  Nhưng, khác biệt không có nghĩa là chúng ta phải tạo nên sự phân rẽ.
 
           Khi đề cập tới các giáo phái, linh mục Raniero Cantalamessa, vị giảng thuyết của Đức Giáo Hoàng nhắn bảo: ‘’điều làm chúng ta liên kết với nhau có giá trị lớn hơn điều làm chúng ta phải ly gián nhau.’’

                 ’’Lạy Chúa Thánh Thần, xin dậy con biết tán dương tính cách đa dạng của Giáo Hội; xin giúp con biết lợi dụng sự khác biệt nơi những người đồng tín ngưỡng với con, để tất cả mọi người tận tâm duy trì sự hiệp nhất mà Thần Khí đem lại, bằng cách ăn ở thuận hòa, gắn bó với nhau.  Amen.’’  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét