Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2014

Thứ Hai Sau Chúa Nhật 1 Mùa Vọng

Thứ Hai Sau Chúa Nhật 1 Mùa Vọng 
Các bài đọc trích sách: - Isaia 2,1-5; Thành Vịnh 122,1-9; - Mátthêu 8,5-11

 
Anh Em Hãy Tỉnh Thức Và Cầu Nguyện

 
Bài đọc:  Isaia 2,1-5Ta Cùng Trẩy Lên Đền Thánh Chúa!

Trong Tương Lai, Núi Nhà Đức Chúa
Vươn Mình Lên Trên Hết Mọi Ngọn Đồi

             Cũng như hầu hết các lời tiên báo ghi trong Kinh Thánh, sách ngôn sứ Isaia diễn tả thời đại của ông, cũng như thời hậu lai.  Bài đọc hôm nay cho biết ý định của Thiên Chúa là muốn chúng ta phục hỗi tâm hồn, và tìm được sự bình an. 

Việc làm này Thiên Chúa đã thực hiện, khi Người dẫn Dân Người ra khỏi cảnh nô lệ, và đưa họ vào miền đất hứa; ngoài ra, Người còn báo trước ơn cứu độ, mà Đức Giêsu đem lại cho chúng ta, qua sự chết và sống lại của Người.  Lời nói bóng bẩy sau đây, chứng tỏ một Giáo Hội xuất hiện với các điều đã hứa:  ‘’Vì luật pháp sẽ ban ra từ Sion và lời Chúa sẽ phát ra từ Giêrusalem’’ (Isaia 2,3).
 
Đức Giêsu đến để thiệt lập bình an vĩnh cửu, và giải cứu chúng ta khỏi vòng thống trị của tội tỗi, ma qủi và thế gian.  Đức Giêsu là sự bình an đích thực.  Chúng ta nên trở về với Người, để tâm hồn được bình an và đón nhận đức khôn ngoan, cũng như lời chúc phúc, hầu có thể làm tròn bỗn phận của người Kitô hữu là đem sự bình an đến cho mỗi cá nhân và mọi dân tộc.
 
Thánh Augustin nói:  ‘’bình an là trạng thái yên ổn trong mọi từng lớp xã hội.’’  Nếu tâm hồn và trí khôn chúng ta thiếu sự bình an, thì đời sống trở nên bất ổn, nguyên nhân là vì chúng ta tỏ ra lạnh lùng trước ân sủng của Thần Linh, tức là tâm hồn chúng ta chỉ hướng về các hành động có tính cách làm lợi cho bản thân mà thôi.  Bất ổn càng nhiều thì hỗn loạn càng gia tăng, và mỗi ngày, ơn bình an nơi chúng ta càng sút giảm.
 
Đức Giêsu nói:  ‘’Thầy để lại bình an cho anh em, Thầy ban cho anh em bình an của Thầy. ‘’Thầy ban cho anh em không như thế gian ban tặng.  ‘’Lòng anh em đừng xao xuyến cũng đừng sợ hãi’’ (Gioan 14,27).  Sự bình an mà Đức Giêsu đem đến không giống như chúng ta suy nghĩ; sự bình an của Chúa chỉ đến, khi chúng ta sẵn sàng gạt bỏ bản năng độc đoan teo thói thế tục; vì sự bình an và ân sủng không phải là thứ dễ tìm kiếm, nhưng cần được Chúa hướng dẫn, đặc biệt là phải thường xuyên xét lại đời sống của mình, xem có đi trên con đường Chúa chỉ vẽ không.  Con đường ấy đòi hỏi nơi chúng ta một thái độ khiêm tốn và với long sám hối.
 
Cầu nguyện với long khiêm tốn và thống hối, Chúa sẽ tuôn đổ muôn vàn ơn phúc của Người xuống cho chúng ta; và nhờ ánh sang ân sủng đó, chúng ta bắt đầu cảm nhận được sự bình an đ1ich thực của Chúa, đó là sự bình an mà chúng ta không thể tìm kiến được, do công trạng riêng của mình, nhưng nhờ long thống hối, mà Chúa ban cho chúng ta cách nhưng không.
 
Mùa Vọng là thời gian chuẩn bị đón mừng Hoàng Tử Hòa Bình đế; đây cũng là thời gian lý tưởng nhất để chúng ta xét lại đời sống cá nhân, tìm kiếm ơn phúc qua bí tích Hòa Giảo, và kêu xin Chúa ban cho chúng ta sự bình an do chính Người đem đến.
 
                 ‘’Lạy Chúa Thánh Thần, xin ban cho chúng con ơn thống hối.  Xin tái tạo sự bình an của Chúa nơi tâm hồn chúng con, và giữa các dân tộc.  Amen.’’
  
Tin MừngMátthêu 8,5-11  -   Ngài Chỉ Nói Một Lời Là Tôi Khỏi Bệnh

Thưa Ngài, Tôi Chẳng Đáng Ngài Vào Nhà Tôi

                 Viên đại đội trưởng là một người phi thường.  Ông là người phi thường; thứ nhất, bởi vì ông là một người thuộc quân đội Rôma đang chiếm đóng Israel, tức là nhân vật có thẩm quyền, thế mà ông lại kêu xin sự giúp đỡ của một người nghèo túng Do Thái.  Chắc chắn ông đã suy nghĩ kỹ trước khi hành động như vậy, bởi vì mọi người sống chung quanh đều là thuộc hạ của ông; hơn nữa, có thể ông đã từng khinh chê lòng tin của một dân tộc đang bị thống trị.
 
                 Vì thế, thái độ của viên đại đội trưởng được kể là cực kỳ khiêm tốn.  Có thể, ông đã từng chứng kiến việc Đức Giêsu chữa lành cho bệnh nhân, đã nghe Người nói với dân chúng, nên ông xác quyết là Người có quyền năng và sức mạnh đích thực - đến từ Thiên Chúa.  Thứ hai, ông là người phi thường, bởi vì, mặc dù là một người thuộc thành phần quan trọng như vậy, mà ông vẫn luôn lưu tâm, săn sóc đời sống của một trong số các đầy tớ của mình.

                 Điều phi thường đáng kể nhất, có lẽ vì viên đại đội trưởng đặt hết niềm tin vào Đức Giêsu, đến nỗi ông không muốn Đức Giêsu đến nhà mình:  ông cảm thấy mình chẳng xứng đáng, và dường như ông cũng còn biết rõ, một người Do Thái sùng đạo chẳng bao giờ muốn bước chân vào nhà một người Dân Ngoại.  Ông dám đoan chắc, rằng muốn chữa lành cho tên đầy tớ của mình, Đức Giêsu chỉ cần dùng lời nói mà thôi.
 
                 Đức Giêsu không bao giờ ngoảnh mặt làm ngơ trước những ai tin tưởng chạy đến với Người.  Đức Giêsu rất muốn vào nhà viên đại đội trưởng để chữa lành cho tên đầy tớ của ông, nếu có lời kêu cầu – mà không cần biết viên đại đội trưởng là một người thuộc Dân Ngoại và là một trong số các thành viên thuộc đội quân Rôma đang chiếm đóng Israel.  Đức Giêsu không chỉ chữa lành cho tên đầy tớ của viên đại đội trưởng, mà còn khen ngợi ông có lòng tin mạnh mẽ hơn tất cả các thành phần khác, Người đã gặp từ trước tới nay.
 
                 Khiêm tốn và tin tưởng là các đức tính mà chúng ta cũng nên có, nếu chúng ta muốn đón nhận những gì mà Đức Giêsu cần ban cho.  Chúng ta nên khiêm tốn nhìn nhận mình yếu đuối, cần được chữa lành, và tin tưởng rằng, Đức Giêsu có đầy đủ quyền năng, và ước ao cứu giúp chúng ta. 
 
                 Mùa Vọng này, chúng ta hãy cùng nhau đến trước nhan thánh Chúa, ăn năn và thống hối về tội lỗi chúng ta đã vấp phạm, và xin Người dủ lòng thương tha thứ, đồng thời ban cho chúng ta một cuộc sống mới.  Đức Giêsu muốn đến và cư ngụ trong căn nhà tâm hồn chúng ta, mặc dù, giống như viên đại đội trưởng, chúng ta không xứng đáng tiếp rước Người.
 
                 Bài Tin Mừng hôm nay còn nhắn bảo chúng ta rằng, Đức Giêsu đến để đem Dân Ngoại, cũng như dân Do Thái, vào vương quốc, đồng thời nhắc nhở chúng ta hãy trông đợi - trong vui mừng và hy vọng - thời gian mà ‘’nhiều người, từ phương đông phương tây, sẽ đến dự tiệc cùng các tổ phụ Ápraham, Ixaác và Giacóp trong Nước Trời’’ (Mátthêu 8,11).
 
                 ‘’Lạy Chúa Giêsu, chúng con không xứng đáng tiếp rước Chúa, nhưng xin Chúa phán một lời thì chúng con được chữa lành.  Chúng con cảm tạ Chúa, vì một ngày nào đó, chúng con sẽ hân hoan tham dự bữa tiệc Nước Trời với Chúa.’’  



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét