Thứ Bảy
Sau Chúa Nhật 1 Mùa Vọng
Các bài đọc trích sách: - Isaia 30,19-21;23-26;
- Thánh Vịnh 147,1-6; - Mátthêu 9,35-10,1.6.8
Bài Đọc: Isaia 30,19-21;23-26 - Hãy
Ca Ngợi Chúa Đi!
![]() |
Hãy Đến Với Các Con Chiên Lạc |
Các
cặp vợ chồng mới có con lần đầu tiên, khi cùng với trẻ sơ sinh từ bệnh viện về
nhà, thường đem theo sự vui mừng pha trộn nỗi lo âu. Nếu là người có nếp sống trưởng thành, tin tưởng
và chuẩn bị mọi việc chu đáo, thì họ cảm thấy an toàn hơn. Tuy nhiên, họ vẫn không biết những gì sẽ xảy ra
vào những tháng năm sắp tới, nhưng chắc chắn, có một điều họ phải làm là quan tâm
và săn sóc trẻ thơ thật kỹ lưỡng. Điều dễ
nhận thấy nhất là khi trẻ thơ kêu khóc, thì họ phải để ý ngay. Tiếng trẻ thơ kêu khóc là một trong những điều
gây phiền nhiễu nhất, mà không cha mẹ nào nỡ làm ngơ.
Nhiều
người xác nhận rằng, họ không hiểu rõ lý do tại sao lại như thế, cho mãi đến
khi họ thực sự trở thành cha mẹ, họ mới nhận thức được tình yêu sâu đậm cha mẹ đã
dành cho mình. Quên làm sao được, khi họ
thấy những người cũng đã từng trải cùng một hoàn cảnh tương tự.
Suy
nghĩ thêm, họ mới hiểu rõ tình Chúa đối với họ còn sâu xa đậm đà hơn gấp vạn ngàn
lần. Chúa yêu thương họ như một người
cha luôn muốn cho con cái mình những điều tốt lành nhất. Nhưng tình yêu của người
cha có thể biến thành sâu khổ, khi thấy con cái mình cứng đầu, ương ngạnh.
Tình
yêu của người cha càng to lớn, và khi bị xúc phạm, thì đau khổ càng dâng
cao. Họ có thể hiểu rằng, tình yêu Thiên
Chúa không giới hạn và luôn luôn chỉ muốn trao ban. Thiên Chúa muốn dùng người cha trần thế để giúp
mọi người chúng ta hiểu rõ tình yêu Cha trên trời.
Nhờ
ánh sáng thần tính soi dẫn, chúng ta có thể hiểu được tình yêu thương của Thiên
Chúa Cha, khi Người đáp lời chúng ta kêu xin.
Dù không cảm nhận được sự đáp trả của Người Cha, thì chắc chắn Người Cha
ấy cũng không bao giờ làm ngơ trước lời van xin thảm thiết của những người con
yêu dấu là chúng ta.
Khi
giảng dạy, Đức Giêsu đã giải thích: ‘’Chỉ là cha mẹ trần gian, mà chẳng bao giờ
họ cho đứa con hòn đá, trong khi nó xin cái bánh, huống chi Thiên Chúa Cha là
Đấng ngự trên trời, lại không ban những của tốt lành cho những kẻ xin Người’’ (Mátthêu
7,9-11).
Khi
con cái ở tuổi niên thiếu, cha mẹ chăm nom săn sóc và bảo vệ đời sống của chúng,
để khỏi rơi vào cạm bẫy hiểm nguy trần tục; đến khi trưởng thành, nếu chúng dấy
loạn, chống đối, muốn được tự do và đòi quyền tự quyết, thì cha mẹ cứ để cho chúng
tự đảm nhận quyết định sai lầm của mình; hậu qủa ra sao đều là bài học giá trị
gấp nhiều lần những lời răn bảo của cha mẹ.
Cuộc
sống lưu đầy của dân tộc Israel và lời Chúa hứa với họ là một hiện tượng của lòng
tha thứ và ơn chữa lành các vết thương gian khổ, khi họ nhận thức rõ các sai trái
trên đường đời. Câu truyện ngụ ngôn ‘’đứa con hoang đàng’’ nhắn bảo: con đường về với người Cha yêu dấu luôn luôn
rộng mở, chỉ cần chúng ta nhận thức sai lầm của mình và thực tâm muốn được Người
che chở và săn sóc.
‘’Lạy
Chúa, Chúa thường nghe tiếng con kêu xin Chúa; xin hãy ôm chặt con trong vòng
tay yêu thương, vững mạnh của Chúa. Xin
lau sạch nước mắt trên khuôn mặt con, và băng bó những vết thương bầm dập, do tội
lỗi con gây nên, như lời Chúa đã phán.
Amen.’’
Tin Mừng: Mátthêu 9,35-10,1.6.8 - Nước
Trời Đã Gần Đến.
![]() |
Đây Là Đường, Cứ Đi Theo Đó |
Người ta nghĩ rằng sứ vụ của Đức Giêsu kéo dài
khoảng ba năm, trước khi chết và sống lại.
Nhưng, trong tất cả các trình thuật Tin Mừng, chỉ có một số ít nói rõ về
trách nhiệm toàn giờ của Đức Giêsu cũng như các môn đệ. Không trình thuật nào mô tả rõ chi tiết chương
trình sinh hoạt từng ngày của Đức Giêsu: khi nào Người thức dậy vào buổi sáng, khi
nào Người cầu nguyện với Chúa Cha, khi nào Người kêu gọi các môn đệ cùng rảo bước
trên những con đường đất bụi mù, từ làng này đến làng kia, bao giờ Người đi vào
đời sống người dân bình thường như chúng ta.
Thời gian sinh hoạt của Đức Giêsu mô tả trong bài
Tin Mừng hôm nay hoàn toàn ‘’ẩn dấu’’. Mátthêu trình bày tổng lược các việc Đức
Giêsu đã làm - tức là lặp đi lặp lại những gì chúng ta quá biết ở phần còn lại
trong sách Tin Mừng: việc Đức Giêsu giảng
dậy và chữa lành bệnh nhân, mà bối cảnh bài Tin Mừng hôm nay là một thí dụ điển
hình – dù nhỏ bé, nhưng cũng đáng cho tâm
trí chúng ta suy nghĩ sâu xa hơn.
Có lẽ, nếu thư dãn một chút và nhắm cặp mắt lại, chúng
ta có thể hình dung được cảnh thầy và trò, quần áo bị cát bụi mầu trắng đá vôi
trên các nẻo đường nhuộm kín từ trên xuống tới chân – lê bước vào các gia đình trong
những xóm nhỏ để rao giảng, và thấy nơi cặp mắt người dân đáp trả bằng những cái
nhìn thiếu thiện cảm, chế nhạo; trẻ con cười nói huyên thuyên, bên cạnh các bệnh
nhân tuyệt vọng, nằm chờ chết, tạo thành một xã hội hỗn tạp trong đời sống nghèo
nàn hằng ngày.
Ngay cả chúng ta cũng khó có thể hình dung được nét
mặt Đức Giêsu lúc bấy giờ, nhưng chắc chắn chúng ta hiểu được sự quan tâm và tình
yêu của Người đối với dân chúng, nhất là mỗi khi gặp gỡ họ Người đều nở một nụ
cười thân ái. Chúng ta còn thấy cặp mắt
Người nhìn xuyên thấu những kẻ đang đeo mặt nạ che dấu nỗi khổ đau và khuyết điểm
của mình. Chúng ta cũng có thể nhìn thấy bàn tay tràn đầy tình yêu của Người đang
đụng chạm tới tới những bệnh nhân, để chữa lành vết thương thể xác cũng như tâm
hồn họ.
Lòng thương xót và
tình yêu nối kết nhau. Tình yêu chân thực
thường mang theo nỗi đau, vì thế, nếu một cá nhân mà chúng ta yêu mến đau khổ,
thì chúng ta cũng đau khổ. Do đó, chúng
ta không lấy làm ngạc nhiên khi Đức Giêsu nhìn thấy bệnh nhân, những kẻ bị đời
ruồng bỏ, vô vọng, thì Người động lòng thương.
Đức Giêsu không thay đổi; Người vẫn muốn đi vào cuộc
sống hỗn loạn, đầy thương tích của chúng ta, giống như Người đã đặt chân tới với
cư dân tại các làng mạc thuở xưa, để cứu thoát chúng ta khỏi tình trạng tội lỗi
đang dày vò chúng ta, tỏ lộ cho chúng ta biết Thiên Chúa Cha yêu mến chúng ta đến
chừng nào, và bù đắp cho những tổn hại mà
chúng ta đã từng bị thiệt thòi, tạo bất an nơi chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét