Thứ Bảy Sau Chúa Nhật 5 Thường Niên - Năm Lẻ
Các bài đọc trích sách: - Sáng Thế 3,9-24; - Thánh
Vịnh 89,2.3-4.5-6.12-13; - Máccô 8,1-10
Bài Đọc: Sách Sáng Thế 3,9-24 - Hỡi Người Trần Thế
Trở Về Cát Bụi Đi!
Chúng ta cảm thấy an lòng hơn, nếu có thể đổ lỗi cho
một ai đó. Nhiều nguyên nhân dẫn tới tình trạng đáng tiếc ấy, nhưng mục đích chính
là muốn chuyển tội lỗi cho người khác, để bản thân mình không phải đối mặt với
sự thật. Đó là cách chúng ta làm cho người
khác trở thành bé nhỏ, còn chúng ta sẽ nên cao trọng hơn.
Đúng vậy, liếc mắt qua các trang báo hằng ngày, chúng
ta thấy cá nhân hoặc một số người xuất hiện rồi biến dạng trong cuộc sống đời
thường, vì bị buộc vào nhiều thứ lỗi lầm khác nhau, như tình trạng nhập cư hoặc
tị nạn bất hợp pháp hoặc thành phần tội phạm, hay lừa gạt các hệ thống an sinh
xã hội.
Đổ lỗi cho một ai đó là căn bệnh chung, với mục đích
riêng của từng quốc gia, xã hội: Nguyên
nhân gây nên, trước và đang lúc Đệ Nhị Thế Chiến của Đức Quốc Xã bùng phát là
do dân Do Thái và những đảng viên cộng sản Nga.
Rõ ràng là quần chúng tập trung nhiều vào việc lên án các tệ trạng xã hội. Các định kiến trong dân gian khắp nước có cơ
hội giãi bầy, mà đỉnh cao là sự vô nhân nơi vụ việc Holocaust – thiêu hủy con người. Chuyện gì xảy ra sau chiến tranh? Các bản tường trình những phiên tòa tại
Nuremberg đều có lời bào chữa của bị cáo -
‘’Tôi chỉ làm theo lệnh của thượng
cấp’’. Đúng là một hình thức đổ lỗi cho
người khác cách trắng trợn.
Bài đọc trích Sách Sáng Thế hôm nay được kể là khá
quan trọng, vì chứa đựng nhiều lời tự bào chữa, chứ không tỏ ra một chút hối hận
nào. Nhiều người muốn dùng đủ mọi phương
thế để bảo vệ bản thân mình, mà không nghĩ tới nguy cơ có thể xẩy đến cho người
khác; chỉ vì chúng ta không đối diện với sự thật và không còn cảm giác tội lỗi
nữa, cũng như không trông cậy vào lòng thương xót của Thiên Chúa.
Có lẽ khuynh hướng nêu trên đã ăn sâu vào tâm thức mỗi
người, khiến chúng ta không còn nhận rõ tình yêu và lòng thương xót của Thiên
Chúa; chính vì thế mà chúng ta không có năng lực tha thứ cho chính mình. Mặc cảm
tội lỗi buộc chúng ta phải tìm lốt thoát, bằng cách đổ lỗi cho người khác. Làm sao có thể tìm được ơn tha thứ, nếu chúng
ta không chịu thừa nhận mình là kẻ tội lỗi?
Sự thật chính là - giống như các cha mẹ hoàn hảo và yêu thương nhất - Thiên Chúa luôn
rộng lòng tha thứ, nếu chúng ta chạy đến với Người. Trong Sách Sáng Thế, chúng ta thấy Thiên Chúa định
đoạt cuộc sống cho Ađam và Eva thật cm go; tuy nhiên, đó không phải là một lời
nguyền, nhưng là một lời công bố trung thực phải đến, kết qủa xuất phát từ tình
trạng nổi loạn.
Trong giây phút buồn khổ và căng thẳng, Thiên Chúa cho
Ađam và Eva mặc một bộ thời trang thích hợp nhất, thay thế bộ quần áo làm bằng
lá cây vả che thân, trong lúc xấu hổ vì mới phạm tội, trông rất thảm hại, đã bị
rách nát.
‘’Lạy Chúa, xin giúp con đừng dìm mình trong
vòng tội lỗi, hoặc tìm cách đổ lỗi cho người khác, mà thú nhận tội lỗi trước trước
mặt Chúa, để đón nhận tình yêu và ơn tha thứ của Chúa muôn đời.’’
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét