Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2015

Thứ Năm Sau Chúa Nhật 16 Thường Niên - Năm Lẻ + (Năm Lẻ & Năm Chẵn)

Thứ Năm Sau Chúa Nhật 16 Thường Niên  - Năm Lẻ
Các bài đọc trích sách: - Xuất Hành 19,1-2.9-11.16-20; - Đanien 3,52-56; - Mátthêu 13,10-17

 
                 Bài đọc hôm nay mô tả cuộc gặp gỡ giữa Thiên Chúa và dân Israel.  Theo nghiã thiêng liêng, cuộc xuất hành từ Ai Cập đến Đất Hứa được ví như chuyến hành trình đức tin của chúng ta. 

                 Khởi đầu, Thiên Chúa kêu gọi chúng ta như kêu gọi Môsê. Nhưng, cũng như Môsê, chúng ta thường đáp lời mời gọi của Thiên Chúa bằng một thái độ hoàn toàn từ khước.  Chúng ta cố tránh né lo âu, sợ hãi và bất an, bằng cách kêu cầu Chúa chọn người khác thay cho mình.  Giả như đừng từ chối, thì chúng ta sẽ dễ dàng nhận biết Thiên Chúa, Đấng đang mời gọi chúng ta đi theo Người, và nhờ thế, tâm hồn chúng ta rất khát khao được tiến lại gần bên Chúa.

                 Cuộc gặp gỡ này ghi dấu thời điểm dân Israel khởi sự bước vào lộ trình đức tin.  Thiên Chúa đòi họ phải chuẩn bị chu đáo trước khi tiến đến trước nhan thánh Người, bởi vì lối họ đi không phải là con đường được thế gian thừa nhận, hoặc ngay cả họ cũng không hoàn toàn đồng cảm. 

                 Mặc dù đang bị nhà cầm quyền Ai Cập đàn áp, họ vẫn không muốn rời bỏ nếp sống quen thuộc, đi tới sa mạc, hoang địa xa lạ Sinai,  Họ cũng không muốn rời bỏ các căn trại, với đầy đủ mọi thức ăn, nước uống, để đi vào cuộc sống du mục, định tại sa mạc mênh mông.  Cuộc hành trình với nhiều gian khổ ngoài ý muốn của họ, không đem theo các tia hy vọng tràn đầy nơi Thiên Chúa của Môsê, người đã được họ đặt trọn niềm tin. 

                 Họ đã từng cảm nhận việc Thiên Chúa hoạt động qua các bệnh tật, phân rẽ Biển Đỏ, bánh và chim cút, nước từ tảng đá vọt ra, cột lửa cột mây hướng dẫn họ ra khỏi Ai Cập, nhưng… bây giờ, họ đích thân gặp gỡ Thiên Chúa.

                 Để có buổi gặp gỡ này, họ cần chuẩn bị.  Sau hai ngày tự thánh hóa, vào ngày thứ ba, họ tụ tập dưới chân núi; và Thiên Chúa ngự xuống trên đỉnh núi trong ngọn lửa bốc khói.  Giữa tiếng kèn, Môsê nói với Thiên Chúa, và Người trả lời trong tiếng sấm sét, đoạn kêu gọi đầy tớ Người là Môsê trèo lên trên đỉnh núi.   

                 Đức tin thúc đẩy chúng ta gặp gỡ Thiên Chúa trong cầu nguyện.  Chúng ta chỉ thực sự sinh động, bao lâu chúng ta còn nhìn thấy các dấu chỉ và những điều kỳ diệu xảy ra hằng ngày, dưới nhãn quan riêng.  Ở một vài góc cạnh nào đó, chúng ta cần dừng lại để lắng nghe tiếng Chúa nói, phát ra từ trong sâu thẳm tâm hồn của mỗi cá nhân.

                 Thiên Chúa gọi đích danh từng người và bảo chúng ta trèo lên đỉnh núi, thoát ly khỏi những bận rộn hằng ngày, tìm một nơi thanh vắng để nghỉ ngơi và hít hơi thở của Thần Linh để được hồi sinh, hầu chúng ta có thể tiếp tục cuộc hành trình trong tin yêu, tuyên xưng chúng ta là Dân Thiên Chúa, và Người là Thiên Chúa chúng ta.

                 ‘’Lạy Chúa, Chúa muốn con ở bên cạnh Chúa, để con tìm được sự bình an và yên tịnh.  Mỗi ngày, xin Chúa giúp con biết dừng lại dăm ba phút, để thiên thần đem con đi trên đôi cánh, đến chiêm ngưỡng nhan thánh Chúa, hầu làm cho con trở nên tươi vui trở lại.  Amen.’’
 
Thứ Năm Sau Chúa Nhật 16 Thường Niên 
-  Năm Lẻ & Năm Chẵn - Tin Mừng:  - Mátthêu 13,10-17
 
                 Mặc dù đôi khi chúng ta định nghiã các dụ ngôn như những câu chuyện minh họa; nhưng thực ra, chữ ’’parabole’’ mà chúng ta tạm dịch là dụ ngôn, trong ngôn ngữ Hy Lạp có nghĩa là ’’những cơ phận truyền tải’’; truyền tải tư tưởng mang tính cách bí nhiệm, ý nghiã không phơi bày rõ rệt, cần tới sự diễn giải.
                 Với cái nhìn phiến diện, chúng ta cho rằng có một sự bất công, vì dường như các môn đệ được ban ân sủng thông hiểu, trong khi dân chúng thì không (Mátthêu 13,11).  Nhưng, nếu đọc tiếp đoạn Tin Mừng hôm nay, chúng ta có thể hiểu, mặc dù mỗi người đều được ban cho một cặp mắt để nhìn và một đôi tai để nghe, nhưng nhiều người không chịu nhìn và không chịu nghe, vì lẽ đó, họ không hiểu.  (Mátthêu 13,13).
                 Mỗi người trong chúng ta đều có trách nhiệm với những gì chúng ta được ban phát, bằng cách thực hành các điều ấy với thái độ khôn ngoan và khéo léo. Mỗi người trong chúng ta được ban phát những khả năng riêng để có thể hưởng ứng Lời Đức Giêsu, bằng cách lắng nghe và vâng phục, nhưng chúng ta cũng có quyền khước từ hay bác bỏ Lời Người.   
                 Trong thế giới lao động, nếu chúng ta thực tâm thi hành các trách vụ được giao phó, thì điều gì sẽ xảy ra?  Nếu được giao phó các trách nhiệm mới, thì chắc là chúng ta sẽ rất vui và được tăng lương, thăng chức!  Nhưng, nếu không thi hành công việc một cách có nghiêm chỉnh, thì ngay cả trách nhiệm chúng ta đang được giao phó có thể sẽ bị lấy mất.    
                 Trong lãnh vực tâm linh; nếu chúng ta bắt đầu sử dụng sự hiểu biết đã được truyền ban, nhờ lòng tin của mình, thì sự hiểu biết trong đời sống tâm linh nơi chúng ta mỗi ngày sẽ càng tăng trưởng thêm. Ân sủng được đẽo gọt và mài giũa bằng cách đem ra sử dụng.  Một nhạc sĩ có năng khiếu mà siêng năng thực hành sẽ trở thành một ngôi sao, nhưng nếu không chịu luyện tập thì luôn chỉ là một người  tầm thường.
                 Đức tin là một ân huệ, và vâng lời là đức tin có việc làm. Nếu chúng ta tin  và vâng lời thì sẽ được ban thêm lòng tin (Mátthêu 13,12), nhưng thiếu đức vâng lời dẫn tới tình trạng không hiểu biết.   
                 Những kẻ lãnh đạm, vô trách nhiệm, không phải là thiếu hiểu biết, mà vì họ không có thiện chí hy sinh và vâng lời (Mátthêu 13,15a).  Twain đã có lần nói, ’’Nhiều người cảm thấy khó chịu về một số đoạn Kinh thánh, mà họ không thể hiểu nổi; nhưng tôi lại luôn có nhận xét là những đoạn Kinh Thánh làm tôi áy náy nhất, hầu hết là các đoạn tôi hiểu rất cặn kẽ.’’
                 Chỉ khi chúng ta hành động trong tuân hành Lời mà chúng ta thật sự hiểu và biết, thì chúng ta mới được ban thêm ơn hiểu biết.  
                 ’’Lạy Chúa, xin giúp con hiểu biết, yêu mến và theo sát Chúa hơn, ngày này qua ngày khác.’’ 
                                                               (Thánh Richard Chichester) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét