Thứ Sáu Sau
Chúa Nhật 23 Thường Niên - Năm Lẻ
Các bài đọc trích sách: - 1 Timôthê 1,1-2.12-14; - Thánh Vịnh
16,1-21+5.7-8.11; - Luca 6,39-42
Chúa Là Phần Sản Nghiệp Con Được Hưởng
Timôthê là một thanh niên trẻ, và
là một trong các phụ tá thân tín của Phaolô, và được Phaolô đặc biệt yêu mến;
cụ thể, khi viết thư cho Timôthê, Phaolô đã gọi Timôthê là ‘’người con tôi đã sinh ra trong đức tin’’ (1 Timôthê 1,2). Phaolô
cũng nói tới Timôthê trong thư gửi tín hữu Côrintô (1 Côrintô 4,17) và
Philípphê 2,19-22).
Trong thời gian này, Timôthê đang
cai quản giáo đoàn Êphêsô, vì thế Phaolô viết thư khuyến khích và khuyên bảo
Timôthê; vì là một lãnh đạo còn trẻ, và dĩ nhiên Timôthê sẽ gặp nhiều vấn nạn,
nhất là phải đương đầu với nhiều giáo thuyết sai lạc. Phaolô chỉ trích các điều
truyền dậy ấy, nên có lời căn dặn thêm, ‘’cũng
đừng chú ý đến những chuyện hoang đường và những gia phả dài dòng, những cái đó
chỉ gây ra tranh luận, chứ không đóng góp vào kế hoạch của Thiên Chúa mà đức
tin cho chúng ta biết’’ (1 Timôthê 1,4).
Chúng ta không biết chính xác những giáo lý ấy là thế nào, chỉ có điều,
theo Phaolô, là không đóng góp vào việc thực hành đức tin của tín hữu trong đời
sống thường ngày.
Đối với Phaolô, mục đích ‘’lời truyền dậy đó phải nhằm đưa tới đức
mến phát xuất từ tâm hồn trong sạch, lương tâm ngay thẳng và đức tin không giả
hình’’ (1 Timôthê 1,5). Đức tin của
chúng ta phải gắn liền với các hành động:
nếu nắm giữ điều mà chúng ta cho là sự thật, thì các hành động mang tính
cách bác ái và ngay chính sẽ xuất phát từ đức tin của chúng ta. Phaolô biết rằng, ‘’giả như tôi được ơn nói tiên tri, và được biết hết mọi điều bí nhiệm,
mọi lẽ cao siêu, hay có được tất cả đức tin đến chuyển núi dời non, mà không có
đức mến, thì tôi cũng chẳng là gì’’ (1 Côrintô 13,2). Qúa bận tâm tới những vấn đề trí năng, và mất
nhận thức vể Kinh Thánh, là điều thật sự dễ hiểu, đối với chúng ta vậy!
Lý do Phaolô lưu ý nhiều về các
lời truyền dậy ấy, là vì Ngài qúa yêu mến các sứ điệp Phúc Âm, mà Chúa đã mặc
khải cho Ngài. Phaolô ‘’cảm tạ và yêu mến
Đức Kitô Giêsu, Đấng đã ban đức tin và sức mạnh cho Ngài, đồng thời tín nhiệm
mà gọi Ngài đến phục vụ Người…’’ (1 Timôthê 12-14). Phaolô biết rõ mình là kẻ chống đối Phúc Âm,
và nhận thức quán triệt, mình được Thiên Chúa thương xót và cứu độ.
Ngày nay, chúng ta cũng có thể
cầu nguyện, xin Chúa tỏ cho biết tất cả các sứ điệp huyền diệu nằm trong Tin
Mừng, để từ đó, chúng ta hiểu tại sao chúng ta lại được hưởng ân huệ ấy. Chúa có thể giúp chúng ta hiểu biết tường tận
các sự thật nền tảng trong Phúc Âm, đồng thời ban cho chúng ta ơn yêu mến đích
thực các sự thật ấy, hầu, cũng như Phaolô, chúng ta ước ao loan truyền sự thật,
và chống kháng các giáo lý sai lầm và trống rỗng.
‘’Lạy Chúa, xin giúp
chúng con biết chân thành yêu mến Phúc
Âm của Chúa. Nhờ Thánh Thần Chúa hướng dẫn, chúng con sẽ thông hiểu và có những
nhận thức mới; từ đó chúng con luôn gặt hái được hoa trái, nhờ tình yêu và phục vụ trong cuộc sống hằng
ngày. Amen.’’
Thứ Sáu Sau Chúa Nhật 23 Thường Niên
- Năm Lẻ & Năm Chẵn * Tin Mừng: - Luca 6,39-42
Tâm lý học đã từng là một cuộc hỗn
chiến – đôi khi được đón nhận, đôi khi bị ngờ vực hoặc hiểu lầm – nhưng dù sao
thì tâm lý học cũng đóng một vai trò vô giá trong việc giúp chúng ta hiểu rõ các
vấn đề tâm linh qua cuộc đấu tranh tiến tới chiều sâu nhân bản, nhờ noi gương sống
của Đức Kitô.
Từ
hầu hết bất cứ ngành tâm lý học nào, chúng ta có thể rút ra được hai bài học chính
yếu: thứ nhất, việc xác định sai phạm của
người khác dễ dàng hơn là nhìn nhận lỗi lầm của mình; thứ hai, các khuyết điểm
rõ nét nhất mà chúng ta nhận thấy ở nơi những người khác thường phản ánh chính
cuộc sống đời mình, như nói dối, lười biếng hoặc thụ động.
Tia
cực sáng từ máy chiếu rọi thẳng vào mắt có thể làm chúng ta trở nên mù quáng vì
qúa chói. Chúng ta đặt đầy đủ vật liệu
trên một loại màn hình giả tưởng, rồi ký thác tất cả mọi sự thật hiển nhiân trong
nhà vào thế giới điện ảnh, đoạn bỏ lửng.
Vậy kết qủa sẽ ra sao? Không ai biết! Đức Giêsu hiểu rất rõ cái chiến thuật tàn dư vô
thức ấy và đưa ra các đường lối khác nhau để cảnh giác chúng ta. Trong bài Tin Mừng hôm nay, Người sử dụng tính
hài hước để nói với chúng ta.
Các
sách Tin Mừng chưa bao giờ đề cập tới việc Đức Giêsu cười. Điều đáng chú ý là Người sử dụng ngôn từ,
phong cách và thể loại hài hước mà chỉ những người dân Do Thái đương thời mới có
thể thông hiểu. Một số câu truyện và trình
bầy của Người dường như mang tính cách mua vui cho người nghe.
Sự
đơn giản tuyệt đối qua các câu nói đùa của Đức Giêsu giúp cho các buổi giảng dậy
thêm hào hứng và đem lại hiệu qủa tốt. Một
câu hỏi đầy phong thái nghệ thuật hùng biện, Người hỏi: ‘‘Mù mà
lại dắt mù được sao? Lẽ nào cả hai lại không sa xuống hố?‘‘ (Luca
6,39). Câu hỏi này phác họa một hình ảnh,
trong đó tiếng cười mỉa mai dường như đột nhiên rộ lên trong đám khán giả, vì họ
tự biết mình rằng không đủ khả năng thực hiện điều đó.
Tất
cả chúng ta, trên khiá cạnh nào đó, đều mù:
đó là tình trạng thiếu hiểu biết, tính tự cao tự đại và lập kế hoạch riêng,
không cần sự tham khảo cũng như độc đoán và phán xét liều lĩnh. Chúng ta mù vì chúng ta nghĩ là chúng ta có
thể nhìn thấy mọi sự, thông biết mọi việc và muốn hướng dẫn cả những người khác
nữa. Không hay biết là trong con mắt mình
có cái xà, nên chúng ta tự lấy quyền muốn loại bỏ các mảnh vụn từ căn nhà người
hàng xóm.
Cẩn
trọng đối với lời giảng dậy sai lầm, nhưng khen ngợi các giáo huấn tâm linh có
vẻ đáng tin cậy! Hơn tất cả, chúng ta nên
theo một thầy dậy mà chúng ta thán phục và ngưỡng mộ; như chúng ta đã từng nghe
biết thầy dậy đó ở trần gian, và bắt chước Người, vì Người là Chúa và là Thầy Dậy: đó chính là Đức Giêsu.
Lậy
Chúa Giêsu, Chúa kêu gọi chúng con thụ giáo lời giảng dậy của con người, nhưng
nên nắm bắt Lời Hằng Sống. Xin Chúa giúp
chúng con can đảm vâng nghe lời mời gọi của Chúa và luôn đồng hành với Chúa, Đấng
là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống.‘‘
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét