Thứ Hai, 20 tháng 2, 2012

CHÚA NHẬT THỨ NHẤT MÙA CHAY – Năm B

Các bài đọc trích từ sách:  Sáng Thế 9,8-15; Thánh Vịnh: 25,4-9; 1 Phêrô 3,18-22; Máccô: 1,12-15


Thiên Chúa Đã Giữ Trọn Lời Hứa


     Cầu vồng xuất hiện trên bầu trời, không những tạo nên một khung cảnh đẹp mắt, nhưng còn là một điềm báo, một dấu chỉ liên hệ tới cuộc sống hiện tại, đồng thời nhắc nhở ta nhớ đến giao ước Thiên Chúa đã thiết lập với nhân loại sau trận đại hồng thủy (Sáng Thế 9,12-16).
     Thiên Chúa hứa sẽ không còn trừng phạt tội lỗi của nhân loại bằng cách hủy diệt các loài thụ tạo trên mặt đất nữa (Sáng Thế 9,11).  Và Thiên Chúa đã giữ trọn lời hứa.

     Ta có thể nhận biết rằng tội lỗi là nguyên nhân gây nên trận đại hồng thủy, nhưng đại hồng thủy vẫn không thể tiêu diệt tận gốc rễ của tội lỗi, bởi vì tội lỗi là bản tính tự nhiên của con người.  Tuy nhiên, ngay từ thuở tạo dựng vũ trụ, Thiên Chúa đã quyết định thiết lập một giao ước mới với dân Người, một dân tộc luôn luôn gắn liền với tội lỗi.  Thời bấy giờ, ý muốn của Thiên Chúa là cứu vớt tất cả mọi người, chứ không chỉ một nhóm người thuộc gia đình ông Nôê (1 Phêrô 3,20).  Thiên Chúa muốn tha thứ mọi tội lỗi của con người và tẩy rửa họ hoàn toàn sạch sẽ; Thiên Chúa muốn tuôn đổ Thần Khí của Người xuống trên họ, và luôn luôn muốn là Thiên Chúa của riêng họ (Êgiêkiên 36,25-28).  Chúa Giêsu đã hoàn tất giao ước mới này.
     Khi bắt đầu sứ vụ rao giảng tại Galilêa, Đức Giêsu công bố:  ’’Thời kỳ đã mãn, và Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần.’’ Việc Đức Giêsu đến trong thế gian chính là thời điểm Chúa Cha đặt ta vào Vương Quốc của Người và từ đó, giao ước mới do Người thiết lập cũng được thực hiện như lời Nguời đã hứa.
     Mục đích cái chết tự hiến của Đức Kitô Giêsu trên thập giá là đem ơn tha thứ tội lỗi cho toàn thể nhân loại và thanh tẩy các thói hư tật xấu nơi họ.  Hơn nữa, như lời ngôn sứ Êgiêkiel tiên báo và do lời Thiên Chúa đã phán hứa, Thánh Thần Chúa từ nơi Đức Giêsu Kitô Phục Sinh trong vinh quang và sáng láng đã tuôn đổ trên ta để làm cho giao ước mới có thể trở thành hiện thực, nghĩa là làm cho đời sống con người biến đổi từ nội tâm tới thể lý.  Nhờ đó, ta có thể nhận biết Thánh Thần Chúa luôn ở với dân Người.
     Mùa Chay là thời gian chuẩn bị cử hành giao ước mới với niềm tin yêu do Chúa đã thiết lập bằng máu châu báu của Người.  Đức Giêsu muốn ta đáp trả xứng đáng với những gì Người đã làm cho ta và ban cho ta được phép sống trong Vương Quốc của Người.  Đức Giêsu muốn ta lắng nghe, suy ngẫm và thực hiện lời Người mời gọi: ’’Anh em hãy sám hối và tin vào Tin Mừng.’’ (câu 15).
     Đức Giêsu muốn ta tiếp nhận sức mạnh từ cuộc sống đã biến đổi của Người, hầu ta có thể trải nghiệm được sự thật do Người đã phán:  Các ngươi sẽ là dân của Ta, và Ta là Thiên Chúa của các ngươi.’’ (Egiêkiêl 36,28).
’’Lạy Thiên Chúa Cha,
con cảm tạ, vì Cha đã đặt con vào
Vương Quốc do Cha thiết lập
bằng máu con yêu dấu của Cha.
Nhờ sức mạnh Chúa Thánh Thần,
Xin Cha ban cho con ơn biết
sống xứng đáng là người con
đang được diễm phúc ở trong
Vương Quốc của Thiên Chúa. Amen.’’

THỨ SÁU SAU LỄ TRO

Các bài đọc trích từ sách:  Isaia 58,1-9; Thánh vịnh 51,1-4; 16-17; Mátthêu 9,14-15


     Thời Trung Cổ, người ta dùng những ngày kính các thánh nam nữ và các ngày lễ buộc trong năm phụng vụ làm niên lịch nền tảng cho giới bình dân.  Họ sống một đời hạnh phúc mà không lệ thuộc vào chiếc đồng hồ.  Khi lập chương trình làm việc, người dân không cần theo dõi từng giờ từng phút, mà chỉ cần sắp đặt đời sống canh tác của họ sao cho phù hợp với việc cử hành lễ kính các thánh nam nữ và những lễ hội lớn mà thôi. 
 
     Các lễ hội được tổ chức rất linh đình và vô cùng sầm uất.  Ngay cả những ngày chay tịnh cũng đuợc tổ chức một cách hết sức nghiêm túc, với sự hưởng ứng tích cực của các cộng đồng tín hữu.  Trong các lễ hội như thế, người ta còn tính tới việc tiên đoán những biến cố mang lại sự an lành và thịnh đạt trong suốt năm, làm yên lòng toàn thể dân chúng.

     Các việc làm ấy giúp người dân cảm thấy cuộc đời thật trân trọng, và tràn đầy ý nghĩa. Nhìn vào nếp sống ây, có người cho là lạc hậu, trong khi nhiều người khác lại ước ao và thèm muốn.
     Cách nay trên 2 nghìn năm, tác giả sách Giảng Viên đã đề cập tới tầm mức quan trọng trong việc chấp nhận định mệnh của nhịp sống:  ’’Một thời để chào đời, một thời để lìa thế… một thời để than van, một thời để múa nhảy’’ (sách Giảng Viên 3,2-4).  Vui hoặc buồn đều mang ý nghĩa riêng, điều quan trọng là ta có biết đón nhận các sự kiện xảy ra như những món qùa qúi giá Chúa trao ban cho mỗi người trong cuộc sống hằng ngày hay không!
 
     Cùng một ý nghĩa tương tự, qua bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu đề cập tới một thời gian giữ chay và một thời gian vui mừng.  Lời nói của Chúa dường như qúa đơn giản và dễ hiểu, nhưng tại sao lại khó có thể đi sâu vào cuộc sống hằng ngày của ta?
     Chắc chắn là có nhiều lý do dẫn tới việc ta không muốn giữ chay.  Yếu tố chính là thái độ nặng lòng hướng về vật chất của những người chạy theo nếp sống văn minh tiến bộ Tây Phương.  Dĩ nhiên là còn các yếu tố khác nữa.
 
     Ngay cả đến sự vui mừng, ta cũng chẳng được hưởng trọn vẹn, bởi vì ta không nhận ra sự hiện diện của Chúa trong mọi sự và trong mọi hoàn cảnh, hoặc ta đặt Chúa ở chỗ thấp nhất trong số các ưu tiên của cuộc sống đời mình.  Mối tương quan này chứng tỏ cuộc sống của ta còn lạc hậu hơn cả những nông dân thời trung cổ rất nhiều, vì họ đã biết thưởng thức sự vui mừng và hoan lạc bằng việc biểu lộ tác động của Chúa trong mọi biến cố của cuộc đời.
 
     Vào thế kỷ thứ 21 này, con người đã bắt đầu chuyển những sinh hoạt mang chiều hướng náo động sang lãnh vực an hòa và sắp đặt thời gian hoạt động theo từng mùa khác nhau.
 
     Nếu trái với qui ước trên, ta sẽ dễ rơi vào tình trạng hỗn độn, làm tiêu hao sự hoan lạc riêng của mỗi người, khiến không còn chiều hướng thi hành việc giữ chay và sám hối nữa.
Lạy Chúa,
Xin tha thứ cho con,
vì con qúa quan tâm tới các sinh hoạt
bận rộn hằng ngày.  Xin giúp con tái phục hồi
sự vui mừng đích thực qua sự hiện diện của
Thánh Thần Chúa trong con.
Xin cho con cái con tái cảm nhận
sự vui tươi trong tuổi thơ
với lời chúc phúc của Chúa.
Xin cho con nhận biết sự an vui và hạnh phúc
qua tình yêu Chúa Cha
tỏ lộ cho con mỗi ngày.  Amen   

Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2012

THỨ NĂM SAU LỄ TRO

Các bài đọc trích từ sách: Đệ Nhị Luật 30,15-20; Thánh Vịnh: 1,1-4,6; Luca: 9,22-25

’’Ai muốn theo Tôi, phải từ bỏ chính mình,
vác thập giá mình hằng ngày mà theo Tôi.’’


     Tuyển chọn những kẻ muốn đi theo Người, dường như Đức Giêsu tỏ ra qúa khó, khi ra lệnh cho họ phải từ bỏ chính mình. Hiểu theo nghĩa đúng đắn là khi nói thế, Chúa muốn cho kẻ đi theo Người được vững tâm, tin tưởng, vì nếu theo Chúa, họ sẽ được dư đầy trong mọi sự, hơn cả những gì họ đang tự hữu.
 
     Thánh Vịnh có lời chép:  ’’Tuân lệnh Chúa truyền dậy, con bước theo Chúa trên đường gồ ghề sỏi đá.’’  Bổ túc cho lời dẫn đầu, Đức Giêsu nói:  ’’Ách của Ta thì êm ái, gánh của Ta thì nhẹ nhàng.’’  Theo Chúa, không có nghĩa là ta thoát khỏi mọi khổ đau, mà chính là bước khởi đầu đi vào con đường thập giá, nhưng Chúa không bao giờ bỏ rơi ta. 

     Tuy nhiên, nếu vác thập giá cách miễn cưỡng thì cuộc sống sẽ trở nên khó khăn, nặng nhọc; nhưng, nếu vác thập giá vì lòng yêu mến Chúa, thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng, êm ái.
 
     ’’Vác thập giá hằng ngày’’ là thế nào?  Vác thập giá hằng ngày là sẵn sàng đón nhận mọi bất trắc xảy ra trong cuộc sống với thái độ vui tươi, là chỉ một lòng một dạ theo Chúa mà thôi.  Theo Chúa là bắt chước gương sống của Chúa, là tuân theo các lời giáo huấn của Chúa.  

     Theo Chúa mà gặp nhiều điều trái ý, nhiều cản trở, nhiều can gián, chính là dấu chỉ của kẻ đang đồng hành với Đức Giêsu Kitô.  Tự giải thoát mình từ cảnh tù hãm trong tối tăm, mù lòa ra vùng ánh sáng cũng là những kẻ đang đồng hành với Đức Giêsu Kitô.  

     Khi bị đe dọa hoặc bị dụ dỗ đi theo con đường gian ác; kẻ muốn theo Chúa, phải nâng tâm hồn lên Chúa và đưa mắt nhìn về thập giá để xin ơn chiến thắng.
  
     Trong thế gian, có những khi nhân loại tỏ ra tốt lành, thánh thiện, sẵn sàng đón nhận ơn cứu độ bằng một niềm hy vọng tràn trề, vì biết rằng ’’nhờ hy vọng mà ta được cứu rỗi’’. 

     Kẻ bước theo Đức Kitô sẽ sống trung thành với Giáo Hội trần thế và như vậy sẽ đón nhận lời truyền dạy của Chúa:  ’’Ai muốn theo Tôi, hãy bỏ chính mình…’’
     Lời mời gọi trên, không chỉ dành riêng cho các trinh nữ, còn những người sống trong bậc vợ chồng không cần quan tâm tới; cũng không chỉ dành riêng cho các goá phu, goá phụ, còn những người chồng hoặc vợ trẻ không cần quan tâm tới; hay cũng không chỉ dành riêng cho hàng giáo sĩ, còn giáo dân không cần quan tâm tới!  

     ’’Ai muốn theo Tôi, hãy bỏ chính mình…’’ là lời mời gọi dành cho Giáo Hội hoàn vũ, bao gồm tất cả mọi hạng người, không kể tuổi tác, sắc dân, đẳng cấp trong xã hội.
 
     ’’Tất cả mọi thành phần trong Giáo Hội, tùy theo hoàn cảnh, đặc tính và điều kiện sống của từng cá nhân, muốn theo Chúa Kitô, phải từ bỏ chính mình. 
Từ bỏ chính mình có nghĩa là sống khiêm nhường, không kiêu căng tự phụ; 
vác thập giá hằng ngày có nghĩa là chịu đựng mọi nỗi đớn đau, khổ cực do thế gian mang tới, chỉ vì lòng yêu mến Chúa, mà không một lời kêu than, trách móc. 
Hãy yêu mến một mình Chúa, là Đấng chẳng bao giờ lừa dối, là Đấng chẳng bao giờ lường gạt.  Hãy yêu mến Chúa, vì Người luôn trung thành với lời đã hứa. 
Tuy nhiên, Chúa không ban phát những ơn cần thiết cho chúng ta ngay.
Người đòi hỏi một Đức Tin không lay chuyển ở nơi chúng ta,
đòi hỏi chúng ta phải kiên nhẫn, chịu đựng, can đảm, sẵn sàng vác thập giá hằng ngày.’’ (thánh Augustinô).     

THỨ TƯ LỄ TRO

Các bài đọc trích từ sách:  1 Joel 2,12-18;  Thánh Vịnh: 51,3-6, 12-14, 17; 2 Cor. 5,20-6,2; Mt. 6,1-6; 16-18.



     Gọi là Thứ Tư Lễ Tro, vì thánh lễ cử hành vào ngày thứ tư, trong đó có phần xức tro lên đầu người tín hũu tham dự.  Đây là một lễ nghi truyền thống đã có từ lâu đời; nếu không hiểu rõ ý nghĩa, thì việc xức tro dễ trở thành một việc làm được kể là dị dợm. 

     Giáo Hội xác định rằng các dấu chỉ bên ngoài thường rất quan trọng và cần thiết đối với đời sống tâm linh người tín hữu Kitô giáo.  Tro mang nhiều ý nghĩa khác nhau.  Tro nói lên số phận phải chết của con người, được dựng nên bởi bụi đất và sẽ trở về bụi đất.  Ngoài ra, Tro còn là dấu chỉ của than van và khóc lóc.  Con người trong Cựu Ước mặc vải thô và xức tro lên đầu để tỏ lòng thống hối ăn năn.

     Việc người công giáo chịu xức tro ngày hôm nay là để tỏ lòng âu lo, phiền muộn về tội lỗi của chính mình đã xúc phạm tới Chúa và tha nhân, đồng thời ước ao, kể từ nay về sau, quyết tâm xa tránh tội lỗi.  Thú nhận các yếu đuối và sai lầm của mình, nên ta cần được ơn tha thứ và ơn chữa lành.  Bổn phận của ta là trở về với Chúa; và nhờ ơn Chúa, ta khiêm tốn khẩn khoản nài xin Chúa ban ơn tha thứ và sức mạnh để ta nhẫn nại chờ đợi ngày cử hành cuộc Phục Sinh của chúa và gia tăng sự sống mới mà Chúa Giêsu ban cho mỗi ngưòi trong chúng ta.

     Các hình thức sám hối cụ thể theo truyền thống là ba việc lành phúc đức mà Đức Giêsu muốn nhấn mạnh tới trong bài Tin Mừng ngày hôm nay, đó là:
Cầu Nguyện, Ăn Chay và Bố Thí.
     Trong mùa Chay Thánh, ta nên cố gắng dành nhiều thì giờ trong việc cầu nguyện và đón nhận các Bí Tích, đặc biệt là Bí Tích Hòa Giải.

     Ăn chay, không chỉ bằng cách ăn uống ít hơn, nhưng còn cần quyết tâm loại trừ các thói hư nết xấu, xa tránh những thú vui thể xác thiếu lành mạnh. 

     Ngoài ra, ta cũng nên tìm cách dấn thân, dưới hình thức quyên góp tiền của, phục vụ - bố thí - những kẻ nghèo túng, hoặc dùng thì giờ tham gia các công tác từ thiện, thăm viếng bệnh nhân…

     Tất cả những việc làm nêu trên chứng tỏ trái tim của ta đang mở rộng để đón nhận ơn Chúa, đồng thời biểu lộ tình yêu ta dành cho Chúa và tha nhân.

     Hôm nay, mỗi người trong chúng ta hãy đặc biệt chú tâm suy niệm ý nghĩa sâu xa lời mời gọi của Chúa, qua lối trình bày của ngôn sứ Joel:  ’’Các ngươi hãy hết lòng trở về với Ta, hãy ăn chay, khóc lóc và thống thiết than van; đừng xé áo, nhưng hãy xé lòng.’’ (Joel 2,12-13).

     Thật lòng ăn năn sám hối và quyết chí thay đổi tâm hồn, là ta sống đúng tinh thần Mùa Chay.  Từ đó, ta sẽ cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc đích thực trong ngày lễ Chúa sống lại.
Lạy Chúa,
kể từ Mùa Chay thánh này,
con quyết tâm loại bỏ tội lỗi
và hết lòng tin cậy ở nơi Chúa.
Xin Chúa ban cho con ơn thật lòng sám hối
các tội con đã phạm.
Con xin dốc tâm chừa cải,
để mỗi ngày con càng mến Chúa
và yêu tha nhân hơn.  Amen.   

Thứ Hai, 6 tháng 2, 2012

HÃY VỀ NHÀ VÀ YÊU MẾN GIA ĐÌNH CỦA CHÍNH MÌNH

CHÚNG TA PHẢI LÀM GÌ
ĐỂ CÓ MỘT THẾ GIỚI TỐT ĐẸP HƠN?

Một số người cha không còn giữ đúng vai trò của mình nữa, khiến mối tương quan giữa người con trai và người cha trở nên thật sự xa cách.



     Đó là một ngày thứ sáu, mặc dù là người khác đạo, tôi cũng theo một người bạn tín đồ hồi giáo đến tham dự một buổi cầu nguyện tại hội đường hồi giáo địa phương, dưới sự điều khiển của vị giáo sĩ hồi giáo.  Tất cả mọi tín hữu vai sánh vai, đứng bên nhau trong tư thế trán có thể cúi rạp xuống nền nhà trong buổi cầu nguyện, vào mỗi thứ sáu hằng tuần.  Buổi cầu nguyện đang diễn tiễn, bỗng dưng vị giáo sĩ ngưng lời kinh, quay lại phía tín hữu, hỏi:
-  ’’Bao nhiêu người ở trong này thực sự KHÔNG BIẾT những đứa con trai của mình bây giờ đang ở đâu?...  Các ông nên nhớ rằng lời cầu nguyện của các ông chẳng có giá trị gì, nếu các ông không biết những đứa con trai của các ông đang ở đâu’’.
     Tất cả đều im lặng.  Các ông không biết rằng các ông có nên tiếp tục buổi cầu nguyện hay các ông phải lên tiếng trả lời câu hỏi trên.  Các ông đang bị sốc và hóa đá.  Một số ông cảm thấy bối rối, đưa mắt rảo quanh một vòng, một số các ông khác cúi mặt nhìn xuống đất, trong thế chờ đợi ’’động thái tiếp theo’’ của vị giáo sĩ.
     Vị giáo sĩ đang ở điểm nóng - sẵn sàng để diêm sinh bùng nổ, bởi vì vào buổi đầu tuần trước xảy ra cuộc bạo loạn trong một khu phố, khiến một anh thanh niên thiệt mạng, nhưng không ai nói với ai một lời nào, về một vấn đề gì.
     Thảm trạng này xảy ra ở Amsterdam, bên Hà Lan, nhưng cũng rất có thể tái diễn ngay ở địa phương này.
     Tại các nước phương Tây, nguyện đường hồi giáo, thánh thất, hiệp hội thường nằm ở những thành phố lớn, dân cư chen chúc; và có thể nói, cuộc sống cư dân phải trà trộn, sát cánh với cả thành phần bất hảo, nghiện ngập, các nhóm băng đảng buôn bán bạch phiến, các tay anh chị chuyên nghề mãi dâm…  Đó là một thách đố lớn trong việc giáo dục con cái, và cuộc sống của con cái cũng rất khó phát triển tốt tại môi trường này. 
     Cách nay vài tuần lễ, theo dõi tin tức, ta biết, một biến cố xảy ra tại một góc phố kia, một hòn đá ném qua cửa sổ và hạ cánh ngay trên chiếc giường của một em bé – may mắn thay, đó là một cái ném không gây tổn thất về nhân mạng, nhưng cũng đủ làm cho những người trong căn hộ vô cùng sợ hãi, mà nếu trình báo, có lẽ cảnh sát cũng chẳng giúp được gì.
     Trên trang đầu một tờ nhật báo có in hình một nhóm trẻ da màu, muốn được những  người khác chú ý, nên cố tình làm một số việc vô ý thức, rồi quay lưng bỏ chạy, không nhìn lại các thiệt hại do mình gây nên ở phía đằng sau.
     Thực tế là vì, một số người cha đã dùng qúa nhiều thì giờ cho cái việc mà người ta gọi là nguyện đường, hiệp hội, đoàn thể hay một môn giải trí khác, để rồi quên hẳn bổn phận của người làm cha trong gia đình là giáo dục và dạy dỗ con cái đến nơi đến chốn. Dần dần chắc chắn ’’người cha’’ sẽ bị quên lãng và xa cách người con trai của mình, mỗi ngày một lớn khôn, và như thế vai trò của người cha nào còn có ý nghĩa gì trước cuộc sống của những người con trai!
     Một người Đại Hàn đến và làm việc lâu năm ở Việt Nam đã trả lời cuộc phỏng vấn của nhà báo liên quan tới cuộc sống của dân chúng nội địa, rằng, ’’tôi thấy những người đàn bà Việt Nam quá vất vả, đầu tắt mặt tối; trong khi rất nhiều ông chồng, mặc dù còn trẻ và khỏe mạnh, chẳng làm gì, chỉ trông chờ vào sự cấp dưỡng của người vợ, ngày nào cũng như ngày ấy, ông chồng ngồi thu mình từ quán rượu này, qua quầy cà-phê nọ, sang tiệm phở khác, chẳng quan tâm gì tới cuộc sống gia đình.’’
     Nhưng không thiếu những người cha đã để lại cho con trai mình một đường lối sống tràn đầy cổ tính, hoàn toàn độc đoán, phán quyết mọi việc, các thành viên trong gia đình chỉ biết tuân hành ý kiến của người cha, biểu lộ một nếp sống thật sự thiếu tình thương, chẳng quan tâm gì việc gia đình; người mẹ phải lo toan tất cả, đến nỗi gia đình trở thành túng quẫn mọi bề, tiền bạc thiếu trước hụt sau, chẳng thường xuyên truyện trò thân mật với nhau… Cuối cùng, mặc dù đang sống giữa thế kỷ văn minh, tân tiến, người cha vẫn muốn con cái theo đuổi đường lối sống của mình, khiến con cái cảm thấy vô cùng bối rối, không nhận rõ giá trị riêng.
     Cách nay không lâu, sau khi đã ổn định tại căn hộ mà tôi mới dọn đến trên con đường được kể là khá phồn thịnh cách căn hộ người bạn thân của tôi. Đang khi đứng trên tầng lầu vào một buổi sáng đẹp trời, người bạn tôi đi ngang qua, ngẩng đầu lên và đưa mắt nhìn tôi mỉm cười, tôi nắm tay lại, giơ ngón cái lên phía trời, tỏ vẻ hài lòng với bầu khí ở khu vực này, nhưng người bạn lắc đầu, đưa tay hướng về con đường trước mặt tôi, lấy ngón tay cái chỉ xuống đất và nói:  ’’nếu bạn đi thêm một quãng đường nữa bạn sẽ thấy mọi sự đều rất đáng kinh sợ!’’
     Tôi chưa tin hẳn điều bạn tôi nói, nhưng tôi hiểu điều bạn tôi đang bận tâm.  Tôi nghĩ, tất cả các người cha trong các gia đình nên sẵn lòng hy sinh và gắng sức làm sạch sẽ mọi ’’dơ bẩn’’ tại các nẻo đường, góc phố bằng thái độ quan tâm đặc biệt tới đời sống của con cái mình ngay từ lúc còn thơ dại.
     Nhưng, bằng cách nào để ta có được một thế giới tốt đẹp hơn?  Đó là một câu hỏi có vẻ qúa bao quát và khó thực hiện, nhưng câu trả lời của Mẹ Têrêsa Calcutta thì thực sự cụ thể và ngắn gọn, ai cũng có thể dễ dàng làm được:
’’Bạn hãy về nhà và yêu mến gia đình của chính mình’’.