Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2015

Thứ Hai Sau Chúa Nhật Thường Niên - Năm Lẻ

Thứ Hai Sau Chúa Nhật Thường Niên  -  Năm Lẻ
Các bài đọc trích sách: - Xuất Hành 14,5-18; - Thánh Vịnh 15,1-6; - Mátthêu 12,38-42

 
                 Có một thời, đọc báo chí, xem truyền hình, chúng ta thấy dân chúng Kôsôvô phải gánh chịu cảnh hãi hùng và hoảng sợ, khi họ đống loạt kéo nhau đi tị nạn chiến tranh, nhưng đã bị quân đội Serbia và các nước láng giềng thiếu thiện cảm, chặn lại giữa làn tên mũi đạn.

                 Cảnh thống khổ này giúp chúng ta có một chút khái niệm về thái độ lo âu và khốn khổ mà người dân Israel đã từng trải nghiệm.  Họ trở nên bất lực trước hai mối đe dọa khủng khiếp khó có thể trốn tránh được; một là chết trong tay nhân dân Ai Cập, hai là chết chìm trong lòng biển khơi.

                 Trước hoàn cảnh ấy, chúng ta không mấy ngạc nhiên khi thấy họ quay mặt về phiá Môsê và nói trong tuyệt vọng:  ‘’Ông dẫn chúng tôi ra khỏi Ai Cập với mục đích gì… thà để chúng tôi làm nô lệ cho người Ai Cập còn hơn là chết trong sa mạc.’’             

                 Biết bao lần chúng ta cũng rơi vào tình trạng tương tự.  Chúa đánh động, mời gọi chúng ta vùng dậy chống trả và từ bỏ các thói hư tật xấu quen thuộc để được sống tự do, nhưng lại sợ người khác chê cười, dèm pha.  Các thói hư tật xấu kia có thể là nghiện ngập, hận thù… bám rễ lâu dài và sâu xa trong con người.

                 Lúc ban đầu, chúng ta rất hy vọng là sẽ vượt thắng các khó khăn, và đặt trọn niềm tin vào lời Chúa hứa, nhưng khi gặp thử thách, thói quen xấu dường như tái xuất hiện ở trạng thái mãnh liệt hơn.  Giống như dân Israel, chúng ta cảm thấy như bị lường gạt và bất lực trong việc đổi mới, nên ngay từ lúc đầu đã muốn từ chối để khỏi phải gieo vào lòng niềm hy vọng là được tự do.

                 Nhưng, Chúa nói với chúng ta in như Người đã nó với dân Israel:  ‘’Thiên Chúa sẽ chiến đấu cho các ngươi, còn các ngươi chỉ có một nhiệm vụ là thinh lặng.’’ Thinh lặng có nghĩa là hướng lòng tới Chúa trong cầu nguyện, đồng thời để quyền năng và tình yêu của Người thay thế các ý nghĩ sai lầm và yêu đuối, đang chiếm ngụ nơi tâm trí chúng ta.

                 Nếu tiếp tục giữ thinh lặng và ra sức chống trả các xung khắc do tình cảm rối loạn khơi dậy, chúng ta sẽ nhận biết Đức Kitô, Chúa chúng ta đang thực sự ở trong chúng ta, và nếu đưa cặp mắt chiêm ngắm Người để Chúa Thánh Thần tái tạo lòng can đảm và niềm hy vọng nơi tâm trí, thì chúng ta có thể đương đầu với những hiểm nguy và thử thách, liên tục diễn ra trong cuộc sống hằng ngày.

                 Tác giả thư gửi tín hữu Do Thái khuyên nhủ chúng ta đặt trọn niềm tin vào Thiên Chúa, bởi vì, chính thế mà cha ông chúng ta đã làm được những việc trọng đại:  ’nhờ đức tin, các vị này đã chinh phục các nước, thực hành công lý, đạt được những gì Thiên Chúa đã hứa, khóa miệng sư tử, dập tắt lửa hồng mãnh liệt…’’ (Do Thái 11,33).  Và Isaia cũng giảng dậy cùng một niềm tin như vậy:  ‘’trong sự bình tĩnh và tin tưởng, các ngươi đã nên hùng mạnh.’’ (Isaia 30,15).

                 Đức Giêsu biết đức tin của chúng ta chưa hoàn hảo.  Khi Phêrô bước ra khỏi thuyền và đi trên nước, tiến về phía Người, nhưng vì thiếu lòng tin, nên hầu như ông sắp chết đuối, khiến Đức Giêsu phải đưa tay ra cứu vớt.

                 Nếu kém lòng tin và để cho tội lỗi thực sự lớn mạnh hơn Thiên Chúa, thì Đức Giêsu sẽ lại ra tay cứu vớt chúng ta, vào đúng lúc cần thiết.  Mỗi lần đón nhận ơn tha thứ, sau những lỗi lầm, chúng ta nên ở thinh lặng lâu giờ hơn, đồng thời đặt trọn niềm tin vào Chúa, cho đến khi chiến thắng có thể hoàn toàn nghiêng về phiá chúng ta. 
          
                 ‘’Lạy Thiên Chúa, Chúa đã phân rẽ Biển Đỏ để cứu giúp dân Chúa, tuy nhiên, nhiều khi con không tin là Chúa muốn cứu vớt con; vì thế, xin Chúa ban cho con ơn thinh lặng trong cầu nguyện, để đức tin nơi con mỗi ngày thêm vững mạnh, hầu con có thể chứng kiến việc Chúa tiêu diệt tận gố rễ các núi đồi  vô hình đang làm cản trở cuộc sống của con. Amen.’’

 
Thứ Hai Sau Chúa Nhật 16 Thường Niên 
-  Năm Lẻ & Năm Chẵn

Tin Mừng: - Mátthêu 12,38-42 

 
                 Đúng là hơi qúa đáng, khi người Pharisêu và những kinh sư, như đoạn sách Tin Mừng hôm nay, đòi một dấu lạ, vì đã từ lâu, họ không thấy Đức Giêsu làm thêm phép lạ nào nữa, kể từ ngày chữa lành một người câm điếc và một số đông dân chúng khác. 

‘’Semeion’’ trong ngôn ngữ Hy Lạp có nghiã là dấu lạ, đồng nghiã với cụm từ mà thánh sử Gioan xử dụng trong sách Tin Mừng của ngài, để chỉ các phép lạ do Đức Giêsu thực hiện : một việc làm chứng tỏ ân sủng và quyền năng của Đức Giêsu và mối quan hệ của Người với Thiên Chúa Cha.

Đáng lẽ ra các kinh sư và người Pharisêu phải hỏi Đức Giêsu, để biết Người thực sự là ai, nhưng lòng trí họ đã trở nên chai đá, nên mới đòi như vậy.   

Đức Giêsu đã lấy các mẩu truyện ngôn sứ Giôna và Nữ hoàng Sơva làm thí dụ để đáp lại thỉnh cầu của họ. Giôna được Thiên Chúa sai đến để cảnh báo cho dân Ninivê biết về sự hủy diệt sắp xảy ra trong thành.  Lúc đầu, Giôna tỏ ra hững hờ, không muốn hợp tác, nên đã chui vào thuyền để trốn chạy, nhưng bão tố khủng khiếp nổi dậy, khiến ông rơi vào biển khơi, bị một con cá lớn nuốt và ông đã ở lại trong bụng con kình ngư ba ngày và ba đêm. 

Khi Giôna tuân hành ý Chúa và rao giảng cho dân thành Ninivê; họ đã sám hối tội lỗi, và vì thế Thiên Chúa không giáng những thảm họa trên họ, như Người đã từng răn đe.  Đức Giêsu nói tới việc Giôna ở trong bụng cá là có ý tiên báo cái chết của Người và đã từ trong mồ trỗi dậy vào ngày thứ ba.

Câu truyện Giôna cũng là một thí dụ nói về một người đã sám hối vì những yếu đuối của mình và do đó đã được cứu độ.  Nữ hoàng Sơva (1 Vua 10,1-13) nghe nói tời sự khôn ngoan và giầu sang của vua Sôlômôn, nên quyết định đến xem tận mắt để biết sự thật ra sao.  Những gì bà chứng kiến đã thúc đẩy bà dâng lời ca ngợi Thiên Chúa, vì Người đã thể hiện nơi Sôlômôn.

Các kinh sư và người Pharisêu đứng trước Đức Giêsu, nơi Người tất cả sự viên mãn của thần tính hiện diện cách cụ thể (Côlôsê 2,9), Đấng cao trọng hơn cả Giôna và Sôlômôn, nhưng tiếc thay, họ đã từ khước việc sám hối và không tin cậy  Người.

Không thống hối và ăn năn là dấu chỉ bề ngoài cho biết một trái tim chai cứng; và Tin Mừng hôm nay khuyên dạy chúng ta suy gẫm lại cội rễ việc sám hối.  Để có thể sám hối, điều tiên quyết là chúng ta cần mở rộng tâm hồn đón nhận tình yêu quảng đại và lòng thương xót của Thiên Chúa, tỏ lộ cách vô cùng rõ nét nơi Con Chúa là Đức Giêsu Kitô. 

Khi suy gẫm mầu nhiệm nhập thể và để Chúa Thánh Thần khơi động tâm hồn, thì chắc chắn chúng ta sẽ nhận biết những gì đã làm mất lòng Chúa, và nhờ thế, chúng ta dễ dàng thống hối và hướng tâm hồn tới Người.  Điều này có nghiã là  chúng ta nên để tự mãn, kiêu căng, giầu sang phú qúi, tham lam, phù phiếm… lại phiá sau lưng:  tóm lại, là loại trừ tất cả những gì khiến chúng ta không thể đón nhận tình yêu Thiên Chúa vào trong cuộc sống của mình.

‘’Lạy Chúa, con biết con cần Chúa.  Xin Chúa giúp con sẵn lòng đón nhận tình yêu hay tha thứ của Chúa và sẵn sàng thể hiện tình yêu ấy trong lối sống của con.’’                     


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét