Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2015

Chúa Nhật 23 Thường Niên - Năm B

Chúa Nhật 23 Thường Niên  -  Năm B
Các bài đọc trích sách: - Isaia 35,4-7; - Thánh Vịnh 146,7-10; - Giacôbê 2,-15; - Máccô 7,31-37

  

                 Trình thuật việc Đức Giêsu chữa một người vừa điếc vừa ngọng – nghe và nói được, đã qúa quen thuộc với chúng ta, khiến nhiều người không còn để ý tới số chi tiết thiết thực.  Mỗi lần chữa trị, Đức Giêsu chỉ lấy tay sờ vào bệnh nhân hoặc nói lời trực tiếp, hay từ khoảng cách thật xa, như trường hợp tên đầy tớ của viên đại đội trưởng (Luca 7,1-10).

                 Lồi chữa bệnh của Đức Giêsu, theo bài Tin Mừng hôm nay, có thể làm nhiều người thuộc kỷ nguyên này cảm thấy ngạc nhiên.  Ngay một số người ở vào thời Đức Giêsu có thể cũng sửng sốt về cách diễn tả của Máccô.  Dường như Máccô không bao giờ trình bày các chi tiết nhỏ bé như thế, ngoại trừ những trường hợp đặc biệt và quan trọng.

                 Đức Giêsu có thể chữa lành bệnh nhân chỉ bằng một lệnh truyền, nhưng Người chọn cách tiếp xúc trực tiếp, hầu đánh mạnh vào tâm thức của cá nhân liên hệ cũng như những người đang chứng kiến, hoặc nghe nói về tình huống ấy, như chúng ta chẳng hạn. 

                 Đặt ngón tay vào lỗ tai người điếc và lấy nước miếng của mình mà bôi vào lưỡi người câm-điếc, Đức Giêsu muốn chứng minh rằng, Người có thể chữa lành bệnh nhân, dưới hình thức tiếp cận bằng thể lý.  Tiến trình ấy không thể không làm cho người chứng kiến cảm thấy bối rối, rồi cho rằng đó là hiện tượng siêu nhiên!

                 Thực tế, đó là một hành vi có tính cách hoàn toàn con người, một cách chữa trị do tình yêu Thiên Chúa tuôn đổ vào nơi vết thương của con người tội lỗi, được Đấng Cứu Chuộc đụng chạm tới, và nhờ thế mọi vật hoàn toàn trở nên mới.  Tất cả mọi phép lạ liên quan tới việc chữa lành cốt là để biểu dương tình yêu Thiên Chúa đối với nhân loại chúng ta.

                 Đức Giêsu tiếp cận với bệnh nhân nói lên điều buộc người câm-điếc cần thực hiện: đó là đến gặp gỡ Chúa.  Chúng ta không biết rõ tình trạng tâm linh của người câm-điếc ra sao, nhưng có thể anh là một cá nhân đã từng mơ tưởng về Con Người Giêsu, vì vậy anh rất muốn được Người chữa lành cho anh.                    

                 Khi tiếp cận với Đức Giêsu trong phép Thánh Thể, có lẽ chúng ta cũng đem theo một chút băn khoăn và nghi ngại.  Mặc dù chúng ta đang mang theo nhiều hành trang nặng nề, nhưng dường như Đức Giêsu chỉ có mọt ước muốn duy nhất là gặp gỡ và tiếp xúc với chúng ta trong tình yêu và ban ơn chữa lành của Người.

                 ‘‘Lạy Chúa, xin hãy đụng chạm vào cuộc sống của con và chữa lành các vết thương, bệnh tật cũng như mọi nhược điểm đang kìm kẹp con, đồng thời xin Chúa dẫn đưa con tới hưởng niềm vui và hạnh phúc trong tình yêu Chúa. Amen.‘‘

Thứ Bảy Sau Chúa Nhật 22 Thường Niên - Năm Lẻ & Năm Chẵn

Thứ Bảy Sau Chúa Nhật 22 Thường Niên 
-  Năm Lẻ & Năm Chẵn * Tin Mừng:  - Luca 6,1-5

 

                 Luật Do Thái cho phép du khách đói bụng được phép bứt trái cây hoặc lúa chín từ ngoài đồng rồi đem ăn ở nông trại, và bỏ lại vỏ ở phía đằng sau. Và như vậy những người pharisêu không thể buộc tội các môn đệ là ăn cắp lúa như đã trình bầy trong bài Tin Mừmg hôm nay: họ đã diễn giải sự việc như một hành vi lỗi phạm luật ngày Sabát.

                 Theo quan điểm của những người pharisêu, thì các môn đệ đã làm điều không được phép trong ngày Sabát là gặt lúa và sàng lọc hạt thóc.  Đức Giêsu đã nhắc nhở họ về hành động của Đavít trong việc vua và những người đi theo được ăn bánh tiến tại đền thờ đang lúc họ đói bụng.  Tư tế Akhimeléc đã cho phép họ ăn, vì tục lệ phải nhường lối cho nhu cầu của con người (1 Samuen 21,2-6).  Những người pharisêu không thể cãi lý với Đavít được và như vậy, họ đành lặng thinh.

                 Tính nhỏ nhoi của những người pharisêu thật đáng chê trách, nhưng chúng ta phải thừa nhận rằng sự xung khắc giữa lề luật và sự suy nghĩ khóang đạt đầy  tự do của Thần Linh thường tạo nên căng thẳng thực sự trong cuộc sống chúng ta.  Tâm tính tuân thủ lề luật không phát sinh từ tình yêu Thiên Chúa.    

                 Tâm óc bị giam cầm trong sự hẹp hòi này, những người pharisêu không thể hiểu rõ việc Đức Giêsu mặc khải còn quan trọng và to lớn hơn sự hiện diện của Đavít, bởi Người là Con Người và vì Người mà ngày Sabát mới tồn tại.  Họ mù loà trước một sự thật là đang đứng trước mặt Chúa của ngày Sabát, và như vậy thì họ không thể nhận được ân sủng sự sống mà Người hằng mong ước ban cho họ. 

                 Chúng ta cũng có thể rơi vào bóng tối cuộc đời như những người pharisêu, nếu chúng ta cứ để cho đời sống tâm linh của mình mỗi ngày thêm khô cằn, phát xuất từ tình trạng tâm óc hoàn toàn tuân thủ lề luật và nghi lễ.  Cầu nguyện có phải là cách mở rộng tâm hồn để kết hợp mật thiết với Đức Chúa sống động, hay chỉ là cách hành đạo quen thuộc máy móc?

                 Chúng ta đến nhà thờ để tôn vinh và cảm tạ Thiên Chúa, hay chỉ vì chúng ta muốn cho bản thân được thoải mái và dễ chịu?  Chúng ta thực hiện những việc tốt lành vì mục đích làm vinh danh Thiên Chúa, hay cốt ý giúp cho tiếng tăm và hình ảnh của mình thêm lẫy lừng?

                 Chúng ta thật hạnh phúc vì có Thần Linh ngự trị, và chúng ta được mời gọi sống cuộc đời trong ánh sáng và tràn đầy sức mạnh.  Từ đó chúng ta có thể nhận biết Đức Giêsu không chỉ là Chúa ngày Sabát, hoặc thậm chỉ là toàn cầu, nhưng quan trọng nhất chính là tất cả cuộc sống chúng ta.

                 ’’Lạy Chúa, xin giúp con mở rộng tâm hồn và trí khôn đón nhận ân sủng Chúa.  Xin Chúa giải thoát con khỏi tất cả các định kiến và thành kiến, hầu  con có thể nghe Lời Chúa nói với con.’’

Thứ Sáu Sau Chúa Nhật 22 Thường Niên - Năm Lẻ & Năm Chẵn

Thứ Sáu Sau Chúa Nhật 22 Thường Niên  
-  Năm Lẻ & Năm Chẵn * Tin Mừng:  - Luca 5,33-39

 
                 Những người pharisêu nhận thấy Đức Giêsu thật sự khó hiểu.  Dáng vẻ của Người là một nhân vật thánh thiện, tốt lành, và họ thừa nhận giáo lý đạo đức của Người, tuy nhiên cách cư xử của Người dường như không thích hợp với xã hội đương thời, nên  họ coi Người ngang hàng với hạng thu thuế và kẻ tội lỗi, thành phần mà dân Do Thái ruồng bỏ, loại trừ.

                 Đức Giêsu bác bỏ những thói quen cầu nguyện và ăn chay vẫn được các môn đệ ông Gioan Tẩy Giả tôn trọng.  Ăn chay là vấn đề quan trọng trong Do Thái giáo:  một số lễ hội gắn liền với ăn chay, và nhiều người pharisêu ăn chay mỗi tuần hai lần.  Trả lời câu hỏi của người pharisêu tại sao các môn đệ của Người không ăn chay, Đức Giêsu không lên án việc ăn chay; Người cho biết chưa phải là lúc ăn chay bao lâu Người còn ở trần gian.

                 Người tự ví mình như một chàng rể, biểu tượng tình yêu Người dành cho nhân loại, đồng thời Người cũng tự coi mình là nhân vật mở đầu mối quan hệ giữa Thiên Chúa và loài người.  Không ai ăn chay tại một đám cưới, và sự có mặt của Đức Giêsu trên trần thế là điều khiến chúng ta phải ăn mừng, vì đó là khởi điểm của việc cứu rỗi nhân loại.  

                 Ngày nay, Đức Giêsu không còn ở trên mặt đất này nữa, nhưng chúng ta có thể cảm nhận sự hiện diện của Người trong tâm trí mỗi cá nhân, qua tác động của Thánh Thần.  Chúng ta thật sự vui mừng vì Người đã chiến thắng tội lỗi và sự chết, cũng như có thể tự biết Người; đồng lúc chúng ta còn khát khao mong đợi Nước Thiên Chúa hoàn toàn đến, khi sự dữ cuối cùng khuất dạng và chúng ta sẽ được hưởng hạnh phúc muôn đời với Người. 

                 Ăn chay là dấu chỉ:  chúng ta sám hối, nhưng còn là dấu chỉ chúng ta thực tâm than van, và mong tâm trí mình luôn hướng tới Thiên quốc, hầu chúng ta không cảm thấy trống vắng, cô đơn. 

’’Do đó, chúng ta rên siết là vì những ước mong được thấy ngôi nhà thiên quốc của chúng ta phủ lên chiếc lều kia, miễn là chúng ta có mặc áo, chứ không phải trần truồng; thật thế, bao lâu còn ở trong chiếc lều này, chúng ta rên siết, khổ tâm vì không muốn cởi bỏ cái này, nhưng lại muốn trùm thêm lên mình cái kia, để cho cái phải chết tiêu tan trong sự sống.’’ (2 Côrintô 5,2-4).   

Trong khi chờ đợi được trở thành những thực khách hân hoan đến dự tiệc cưới của Chúa chúng ta, thì việc ăn chay và cầu nguyện là điều phải lẽ.

’’Lạy Chúa Giêsu, Chúa là chú rể, Đấng yêu thương chúng con vô cùng, và đã hiến mạng sống vì chúng con.  Xin Chúa tuôn đổ niềm vui của Chúa trong chúng con, giúp chúng con vững lòng chờ đợi ngày Chúa lau sạch nước mắt  trên vành mi chúng con.’’

Thứ Năm Sau Chúa Nhật 22 Thường Niên - Năm Lẻ & Năm Chẵn

Thứ Năm Sau Chúa Nhật 22 Thường Niên 
-  Năm Lẻ & Năm Chẵn * Tin Mừng:  - Luca 5,1-11



                 Phêrô quá vui mừng khi được Đức Giêsu đứng trên thuyền của mình mà giảng dậy.  Trong khi Phêrô mong đợi Đức Giêsu giảng dậy cho dân chúng, ông lại được Đức Giêsu bảo ông thả lưới bắt cá.

                 Phêrô là một ngư phủ có kinh nghiệm, và ông đã làm việc suốt đêm mà không bắt được con cá nào; thế thì tại sao ông lại nghe lời đề nghị của một nhà giảng thuyết lưu động, chẳng biết gì vế vấn đề bắt cá?  Nhưng Phêrô thật sự ngạc nhiên về một cái gì đó nơi Đức Giêsu, khiến ông đã thả lưới; và nhờ đó ông đã được thưởng công bằng cách bắt được một mẻ cá lớn.    

                 Chẳng có lý do gì khiến Phêrô thả lưới bắt cá, nhưng đơn giản chỉ vì ông vâng lời Đức Giêsu.  Ông biết, ban đêm là thời gian bắt cá tốt nhất, thế mà suốt đêm ông chẳng bắt được con cá nào, vậy thì không có lý do gì giúp ông bắt được cá trong lúc này.  Nhưng, ông đã vâng lời Đức Chúa, và nhờ thế ông đã thấy kết qủa.  Ý nghĩa của đức vâng lời và đức tin là như vậy.

                 Chúng ta không cần hiểu mới có thể vâng lời - thường thì chúng ta chẳng mấy quan tâm tới ý Chúa; nhưng, nếu đặt niềm tin nơi Đức Chúa, và thực thi ý Người cách vô điều kiện, thì Người có thể, trong và qua chúng ta, làm được  những việc vĩ đại.  Sự khôn ngoan của Thiên Chúa thì lớn hơn sự khôn ngoan và hiểu biết mà loài người vẫn nghĩ là mình đang sở hữu sự khéo léo và tràn đầy kinh nghiệm. 

                 Đức Giêsu không làm phép lạ bằng cách ban cho Phêrô cá để ăn:  nhưng Người muốn gợi ý để Phêrô biết rõ Người là ai, và một phép lạ với sự tham dự của chính Phêrô, thì gây được ấn tượng nơi ông hơn rất nhiều bài giảng thuyết.  Đột nhiên, Phêrô nhận thức được sự thánh thiện của Đức Giêsu và tình trạng tội lỗi của mình. 

                 Đó chính là cốt lõi trong cuộc gặp gỡ với Đức Kitô.  Khi nhận ra tình trạng tội lỗi của mình, thì chúng ta mới thấy chúng ta cần tới Người.  Khi chúng ta ký thác ở nơi Người, ngay cả chúng ta không hoàn toàn hiểu biết, thì Người có thể khởi động trong chúng ta và làm cho chúng ta biết rõ chúng ta cần ơn tha thứ và chữa lành.  Đức Giêsu khuyên dậy và kêu gọi Phêrô trở thành một kẻ cứu sống người ta – ngư phủ lưới người. 

                 Đức Giêsu không lên án, nếu chúng ta trở về cùng Người và thú nhận tội lỗi của mình:  Người tha thứ và mời gọi chúng ta thực thi tác vụ của Người trong thế gian này.  Không phải là những vị thánh hoàn hảo, Người mới sử dụng chúng ta:  chỉ cần là chúng ta khiêm tốn, cởi mở và vâng theo ý Người trong cuộc sống thường ngày mà thôi.

                 ‘‘Lạy Chúa, chúng con là những kẻ tội lỗi, nhưng chúng con biết Chúa muốn mang đến cho chúng con ơn tha thứ và chữa lành.  Khi chúng con đến bên Chúa, xin Chúa chỉ cho chúng con biết Chúa muốn chúng con đi trên con đường nào, và xin giúp cho chúng con trở thành những đầy tớ biết vâng phục và trung tín.‘‘

Thứ Tư Sau Chúa Nhật 22 Thường Niên - Năm Lẻ & Năm Chẵn

Thứ Tư Sau Chúa Nhật 22 Thường Niên 
-  Năm Lẻ & Năm Chẵn * Tin Mừng: Luca 4,38-44

 

                 Đức Giêsu luôn sẵn lòng cứu giúp.  Sau khi rời khỏi hội đường, nơi Người đã giảng dậy và chữa lành một người bị qủy thần ô uế nhập, Đức Giêsu có ý vào nhà ông Simon Phêrô để nghỉ ngơi, nhưng thay vào đó, Người lại chữa bà mẹ vợ ông Phêrô, đang bị sốt nặng, đồng thời chữa lành cho tất cả các bệnh nhân vào nhà xin được cứu chữa.

                 Ngày hôm sau, Người dậy sớm và đến một nơi riêng để cầu nguyện, nhưng đám đông dân chúng vẫn tìm được Người.  Đức Giêsu bảo họ rằng, Người cũng phải đến loan báo Tin Mừng cho các thành khác nữa, vì đó là sứ vụ của Người.    

                 Đức Giêsu không bao giờ thiếu kiên nhẫn trước các đòi hỏi liên tục ở nơi Người:  vì tình yêu và lòng thương xót, Đức Giêsu cứu giúp tất cả những ai đến với Người.  Người đã hiến dâng cuộc sống mình để thực thi ý Chúa Cha trong mọi sự, nghiã là sống một cuộc đời phục vụ tha nhân cách vô vị lợi.

                 Chúng ta có thể tin rằng Đức Giêsu sẽ không còn từ khước lời van xin của chúng ta như Người đã từng ứng xử với dân thành Galilê trước kia nữa.  Tình yêu và lòng thương xót của Đức Giêsu không bao giờ phai lạt, và chúng ta cảm thấy thật sự vui mừng mỗi khi đến xin Người chữa lành và tha thứ.  Nhưng đừng nghĩ rằng quyền năng của Người được xử dụng chỉ vì lợi ích riêng chúng ta.

                 Vì chúng ta đã được chữa lành, nên chúng ta cũng có bổn phận ra đi để cứu giúp những kẻ khác nữa, hầu họ có thể nhận các ơn lành phúc lộc.  Chúng ta cần nên giống bà mẹ vợ Phêrô, ngay sau khi được chữa lành, ‘’bà chỗi dậy và phục vụ các ngài.’’ (Luca 4,39).  Chúng ta được mời gọi bắt chước Đức Giêsu, Đấng đã hiến thân mình để thực thi ý Chúa Cha và phục vụ tha nhân chỉ vì yêu thương.

                 Thánh Gioan Chrysostom, một trong các nhà giảng thuyết vĩ đại của Giáo Hội sơ khai, viết:  ‘’Mặc dù, Đức Kitô ở trong cùng một vị thế, có thể lôi cuốn tất cả mọi người đến nghe Người giảng dậy, nhưng Người đã không làm như vậy -  điều này cho chúng ta một ví dụ điển hình:  tìm con chiên lạc là nhiệm vụ của mục tử, hoặc đến thăm bệnh nhân là bổn phận của y sĩ.’’

                 Có nhiều cách khác nhau để phục vụ tha nhân.  Chúng ta có thể loan báo Tin Mừng cho họ, qua việc nói về Đức Giêsu, và qua cách chúng ta sống ở đời này.  Chúng ta có thể giúp đỡ những người thân cận qua các việc làm mang tính cách bác ái, và chúng ta cũng có thể dành thì giờ và tiền của cho các công tác từ thiện. Mỗi người có một ơn gọi khác nhau, nhưng một điều chắc chắn là Đức Giêsu muốn giúp chúng ta xây dựng vương quốc của Người và truyền bá tình yêu của Người cho tất cả những ai chúng ta gặp gỡ.   

                 ‘’Lậy Chúa Giêsu, tình yêu và lòng thương xót của Chúa bao la và không bao giờ phai lạt.  Xin Chúa tuôn đổ tình yêu Chúa vào tâm trí chúng con, hầu chúng con có thể đem tình yêu đến với tha nhân, và làm chứng cho Tin Mừng của vương quốc Thiên Chúa.’’
 

Thứ Ba Sau Chúa Nhật 22 Thường Niên - Năm Lẻ & Năm Chẵn

Thứ Ba Sau Chúa Nhật 22 Thường Niên 
-  Năm Lẻ & Năm Chẵn * Tin Mừng:  - Luca 4,31-37


                 Ở Caphácnaum, Đức Giêsu đã dùng thế lực và uy quyền để chữa cho một người bị qủy thần ô uế nhập.  Qủy thần ô uế hiểu Đức Giêsu là ai rõ ràng hơn đám đông dân chúng đi theo Người, và họ biết Người có thế lực trên mọi qủy thần. 
  

                 Ở vào thời Đức Giêsu, có nhiều pháp sư và thầy lang đã từng công bố là đủ khả năng xua đuổi qủy thần; nhưng để làm việc ấy họ sử dụng các bùa phép tinh vi và những nghi thức rườm rà.  Ngược lại, Đức Giêsu chỉ truyền lệnh cho thần ô uế xuất ra khỏi người kia.  Dân chúng ngạc nhiên về quyền lực của Người.


                 Hiện nay, Đức Giêsu có cùng quyền lực trên các qủy thần ô uế in như Người đã có ở Galilê hơn hai ngàn năm về trước.  Tất cả chúng ta là những con mồi của cám dỗ, tất cả chúng ta đều dễ rơi vào vòng tội lỗi. Ma qủy luôn tìm cách ngăn chặn và làm suy yếu tiềm năng xây dựng Vương Quốc Thiên Chúa.  Chỉ qua Đức Giêsu, chúng ta mới có thể thoát khỏi ảnh hưởng của qủy thần.
  

                 Như Phaolô đã nói:  ’’Anh em đã chết vì những sa ngã và tội lỗi của anh em, mà xưa kia anh em đã sống trong đó, theo trào lưu của thế gian này, theo tên thủ lãnh nắm giữ quyền lực trên không trung, tên ác thần hiện đang hoạt động trên những kẻ không vâng phục.’’ (Êphêsô 2,1-2).  Nhưng Đức Giêsu đã giải phóng chúng ta khỏi quyền lực Satan, nhờ sự chết và sống lại của Người.


                 Khi tội lỗi đã được tha thứ, thì chúng ta tìm thấy sự sống mới ở nơi  Người, và từ đó chúng ta đón nhận ơn thoát khỏi mọi tội lỗi đã từng vây hãm chúng ta.  Nhiều loại tội lỗi hằng đeo đuổi chúng ta, tưởng như không bao giờ chúng ta có thể trốn chạy khỏi chúng; nhưng Đức Giêsu có quyền thế tới độ chỉ dùng một lời, khi  xua đuổi qủy thần ở tại Cácphanaum.  Chúng ta có thể đến trước mặt Chúa với thái độ tin tưởng vào quyền năng của Người và xin Người giải thoát chúng ta khỏi tình cảnh nô lệ và đem ánh sáng vào nơi tối tăm trong cuộc sống chúng ta. 
 

                 Ngày nay, nói tới qủy thần hay quyền lực satan là điều không mấy hợp thời, ngay cả đối với nhiều người Kitô hữu.  Nhưng đó là những thực tế, và nếu chúng ta coi thường, chúng ta khó tránh khỏi tai họa bất ngờ xảy đến. Có một trận chiến tinh thần, và nếu không cảnh giác, chúng ta dễ bị các thù địch tấn công bất cứ lúc nào.


                 Tuy nhiên, chớ sợ hãi, nếu chúng ta hoàn toàn ký thác vào Đấng Cứu Thế, thì Người sẽ đến để tiêu diệt mọi âm mưu của ma qủy, đồng thời Người còn gìn giữ và che chở chúng ta khỏi sự dữ, vì chúng ta luôn cố gắng bước theo Người từng ngày. 
     

                 ’’Lạy Chúa Giêsu, mọi quyền hành là của Chúa, và Chúa đã đánh bại sức mạnh satan.  Xin Chúa ban cho chúng ơn biết canh chừng các cám dỗ, và giải thoát chúng con khỏi tình trạng nô lệ tội lỗi, hầu chúng con có thể thông phần vào vinh thắng với Chúa thêm nữa.’’

Thứ Hai Sau Chúa Nhật 22 Thường Niên - Năm Lẻ & Năm Chẵn

Thứ Hai Sau Chúa Nhật 22 Thường Niên 
-  Năm Lẻ & Năm Chẵn * Tin Mừng:  - Luca 4,16-30

 

Dân chúng thị trấn Nazaret, quê hương Đức Giêsu, hết sức ấn tượng về những lời Đức Giêsu giảng dậy, nhưng họ lại không để sứ điệp của Người lọt vào tâm trí mình.  Họ không biết gì khác hơn ngoài sự hiểu biết thực tế: Người Thanh Niên này là con trai bác thợ mộc, và vì thế, họ không thể đón nhận lời giảng dậy của Người như một Đấng mà Thiên Chúa đã hứa, theo lời ngôn sứ Isaia tiên báo.

                 Đức Giêsu đã giải thoát họ khỏi cảnh tù hãm, chữa lành và ban sự  sống mới, nhưng trái tim họ không mở rộng đón nhận các sự kiện ấy.  Họ không thấy cảnh nghèo túng và tình trạng tội lỗi của mình, và nhu cầu cần có để đối mặt với tình trạng tâm linh và tinh thần sám hối.  

                 Để có thể đón nhận Lời Đức Giêsu, điều tiên quyết là họ phải hy sinh từ bỏ niềm tự hào của mình.  Họ cần biết nhu cầu của mình là ăn năn và thống hối để được ơn chữa lành, đồng thời mong chờ một Đấng Cứu Độ, nguồn sống đời họ, và hơn họ trong mọi lãnh vực.   

                 Dường như họ muốn Đấng Messia phải là một vị anh hùng hoặc một chiến binh vĩ đại, chứ không phải là con trai bác thợ mộc đến cùng thị trấn với họ.  Tương tự như trường hợp Naaman, một người mắc bệnh phong cùi, đầu tiên không chấp nhận sự chỉ dẫn của ngôn sứ Êlisa là đến tắm trong giòng sông Giodan để được được sạch.  Đó là điều giản dị và dễ hiểu, nhưng coi như qúa nhục nhã đối với một vĩ nhân như ông Naaman, xứ Xyri - Ông muốn có một phương thế chữa lành ngoạn mục hơn.   

                 Nhưng có lẽ ông Naaman đã nuốt trọn niềm hãnh diện của mình và làm theo lời dặn của ngôn sứ, nhờ thế ông đã được sạch (2 Vua 5). Đường lối Thiên Chúa dường như không giống những điều chúng ta mong đợi.  Tất cả chúng ta phải biết hy sinh niềm hãnh diện của mình, hầu có thể nhìn nhận mình là kẻ tội lỗi, cần được cứu độ.

                 Chúng ta nghĩ là muốn tự cứu rỗi mình bằng cách thực hiện một số việc to lớn và cao trọng, nhưng điều Thiên Chúa muốn nơi chúng ta là trở về với Người trong chân thành thống hối và xin Người tha thứ tội lỗi.     

                 Dân thành Nazaret thử Đức Giêsu bằng cách muốn Người làm một vài dấu lạ -  họ không thể nhìn nhận các tin đồn về những phép lạ Người đã làm ở một số nơi.  Nhưng trước hết là phải có niềm tin.  Đức Giêsu không làm phép lạ như các trò ảo thuật tạo ấn tượng trong dân chúng, nhưng Người sẵn sàng cứu giúp những ai trở về với Người bằng một niềm tin chân thành. 

                 Ngày nay Đức Giêsu ban ơn tha thứ, giống như Người đã thực hiện tại Nazaret cách nay hơn ngàn năm. Chúng ta đừng để tâm hồn chai cứng mãi, hãy dẹp bỏ tính kiêu căng và lòng bất tín, nhưng với một tâm hồn khiêm tốn mở rộng con tim để Chúa ngự đến giải thoát chúng ta khỏi ngục tù tội lỗi.

                 ’’Lạy Chúa, Chúa là Đấng đã được xức dầu, Đấng đem lại tự do, ơn chữa lành và sự sống mới.  Trong cảnh bần cùng, khốn khó chúng con đến trước tôn nhan Chúa và kêu cầu Chúa giải thoát chúng con khỏi tội lỗi và sai lầm, hầu chúng con được hưởng niềm vui đích thực nhờ ơn tha thứ và sự sống mới trong Chúa.’’ 

Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2015

MÙA THƯỜNG NIÊN


MÙA THƯỜNG NIÊN

 

TỪ THỨ HAI, TUẦN LỄ THỨ 8
ĐẾN THỨ BẢY, TUẦN LỄ THỨ 34
TRONG NĂM PHỤNG VỤ B - 2015

 
XIN XEM NỘI DUNG DẪN GIẢI
CÁC BÀI KINH THÁNH LIÊN HỆ
ĐÃ ĐĂNG TRONG CÁC NĂM TRƯỚC

 

CÁC BÀI KINH THÁNH CHƯA DẪN GIẢI  
TRONG CÁC NĂM TRƯỚC
NAY SẼ ĐƯỢC BỔ TÚC

Chúa Nhật 22 Thường Niên - Năm B

Chúa Nhật 22 Thường Niên  -  Năm B
Các bài đọc trích sách:  - Đệ Nhị Luật 4,1-2.6-8; - Thánh Vịnh 15,2-5;
- Giacôbê 1,17-18.21-22.27; - Máccô 7,1-8.14-15.21-23

 

                 Các kinh sư phiền trách Đức Giêsu và các môn đệ của Người là không rửa tay sạch sẽ trước khi dùng bữa.  Đã từ nhiều năm, các kinh sư luôn khai thác thật kỹ các điều lệ liên quan tới vấn đề rửa tay. Người ta không chỉ buộc rửa tay sạch sẽ mà thôi, nhưng còn phải rửa tay theo các phương thức lề luật đã qui định. Nói cách khác, đây không chỉ là vấn đề vệ sinh thông thường, nhưng là việc làm sạch sẽ theo truyền thống lễ nghi tế tự.

                 Đối với các kinh sư và người pharisêu thì tôn giáo bao gồm các lãnh vực:  lễ nghi, lề luật và truyền thống.  Tuân giữ lề luật là cách làm đẹp lòng Thiên Chúa.  Nhưng, quan niệm của Đức Giêsu thì khác:  bản chất của tôn giáo là yêu mến Thiên Chúa và đồng loại.

                 Như vậy thì người pharisêu đã có một cái nhìn không đúng đắn về lãnh vực tôn giáo, nếu họ đặt trọng at6m vào việc tuân giữ lề luật.  Thực hành đạo mà lệ thuộc hoàn toàn vào lề luật như các kinh sư và người pharisêu đòi hỏi cách nay hơn hai ngàn năm thì thật là qúa đáng.

                 Nếu chúng ta sống trên đời chỉ để làm đẹp lòng Thiên Chúa thì thật là một điều rất sai lầm.  Nếu chỉ chăm lo tuân giữ các điều khoản trong lề luật và thi hành đầy đủ các lễ nghi và truyền thống tôn giáo, rồi cho rằng như thế là một người Kitô hữu hoàn hảo, thì thật qúa dễ.

                 Với hình thức bề ngoài, chúng ta cảm thấy qúa sung sướng và hạnh phúc về những việc làm thường ngày, nào là đọc kinh cầu nguyện, đi nhà thờ, làm việc từ thiện – mà không cần để ý tới tâm hồn và trí khôn của chúng ta ra sao.  Những người như thế có thể xếp vào thành phần hành đạo theo thói quen, chứ thực tế thì lòng trí xa cách Chúa.  Đức Giêsu dậy chúng ta nên quan tâm đặc biệt tới những điều phát sinh từ con tim.

                 Dĩ nhiên, đọc kinh cầu nguyện, đi nhà thờ và trợ giúp tha nhân là quan trọng, nhưng những việc ấy không đưa chúng ta lên thiên đàng được. Các việc chúng ta làm không thể hoàn toàn hài lòng Chúa.  Linh hồn chúng ta được cứu rỗi là nhờ ơn tha thứ, qua cái chết của Đức Giêsu trên thập giá.  Khi nhận lãnh ơn cứu độ là lúc chúng ta ăn năn thống hối trở về với Chúa, nhờ thế, chúng ta cảm thấy sung sướng vì đã được tha thứ và sống cuộc đời mới.

                 Nếu tiến trình nêu trên trở thành sự thật thì trái tim chúng ta sẽ thay đổi, và chúng ta bắt đầu muốn dấn thân phục vụ Chúa và tha nhân; lúc bấy giờ chúng ta sẽ thực hiện tất cả mọi việc thuộc lãnh vực tôn giáo bằng tình yêu, không vì lý do lấy điểm, tính công với Chúa.

                 Vì thế, chúng ta cần cầu xin Chúa Thánh Thần ban cho chúng ta luôn nghĩ tới những yếu tố quan trọng nêu trên để thực hành, đừng tiếp tục bước trên đường sai lầm của những người pharisêu, chỉ quan tâm đến từng chi tiết nhỏ trong lề luật, mà quên xây dựng công lý, lòng từ bi và tình yêu.

                 ‘’Lạy Đức Giêsu, xin dậy con lưu ý tới những điều nằm ở nơi tâm hồn con.  Xin tha thứ cho con vì thái độ qúa coi trọng lề luật của con, và xin tuôn đổ tình yêu Chúa vào tâm hồn con, hầu con có thể sống cuộc đời phục vụ trong tin yêu và vui mừng.  Amen.’’

Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2015

Thứ Bảy Sau Chúa Nhật 21 Thường Niên - Năm Lẻ & Năm Chẵn

Thứ Bảy Sau Chúa Nhật 21 Thường Niên 
-  Năm Lẻ & Năm Chẵn * Tin Mừng:  - Mátthêu 25,14-30

 

                 Chúng ta có thể nghĩ rằng ông chủ đã đối xử khắc nghiệt với tên đầy tớ cuối cùng.  Hơn tất cả, chúng ta cần biết, tên đầy tớ kia thực sự không tiêu xài hoang phí hoặc ăn cắp số tiền ông chủ giao phó cho anh trước khi đi xa; anh chẳng dùng số tiền ấy vào bất cứ việc gì, mà chỉ đem chôn giấu dưới đất.  Nhưng ông chủ gọi anh là kẻ biếng nhác, vì nếu có thiện chí một chút thôi, anh đã có thể đem gửi số tiền của ông chủ vào ngân hàng để kiếm lời.  

                 Tên đầy tớ biếng nhác không có tình yêu đối với ông chủ; hành vi của anh chứng minh anh là kẻ ươn lười và nhút nhát.  Nếu thực tâm yêu mến ông chủ thì anh đã ra công ráng sức làm cho số tiền được giao phó thêm lời, nhưng anh lại chỉ quan tâm tới việc cất giấu số tiền vào nơi an toàn nhất.  Thật vậy, anh đã biện minh bằng cách đổ lỗi cho ông chủ là người hà khắc, tằn tiện, nên anh mới chôn giấu tiền đi.        

                 Thiên Chúa ban cho mỗi người những ân huệ và khả năng riêng, và Người kêu gọi chúng ta đến phục vụ Người qua các cách thế khác nhau.   Chúng ta thường nghĩ mình ít tài năng, nên không dám đem ra sử dụng, vì sợ rằng các nỗ lực của chúng ta rồi sẽ trở thành vô giá trị.  Dù gì ông chủ cũng mong muốn tên đầy tớ được trao cho một yến sử dụng khả năng của mình như người đầy tớ được giao phó mười yến.    

                 Thiên Chúa sẽ không bao giờ phiền trách nếu chỉ có một chút ít khả năng mà chúng ta biết tận dụng chúng.  Nếu sử dụng toàn bộ khả năng của mình để phục vụ Thiên Chúa, đồng thời nhờ ơn Người phù hộ, thì những việc chúng ta làm sẽ mỗi ngày càng thêm thăng tiến và tốt đẹp hơn; nhưng nếu chúng ta dấu kín năng khiếu của mình vì sợ hãi hoặc do tính ích ky, thì các khả năng kia sẽ chết dần chế mòn đi.  Thánh Phaolô so sánh các thành viên trong Giáo Hội với những bộ phận của một thân thể:  mỗi bộ phận đều khác biệt nhau, nhưng tất cả được kể là quan trọng cả, và bộ phận này không nên gây thiệt hại cho bộ phận kia, hoặc nghĩ rằng bộ phận này hay bô phận kia là thứ vô dụng, chẳng làm được tích sự gì (1 Corintô 12).    

                 Thiên Chúa ban cho mỗi người một ơn riêng, vì thế chúng ta nên dùng mà phục vụ lẫn nhau; như vậy chúng ta mới là những người khéo quản lý ân huệ thiên hình vạn trạng của Thiên Chúa (1 Phêrô 4,10). Đấng Cứu Thế muốn chúng ta dùng các ân huệ do Người đã ban xuống cho mỗi người.  Chúng ta không nên, chỉ vì sợ hãi mà làm cho các ân sủng bị tê liệt, nhưng hãy nguyện xin Chúa giúp chúng ta dùng các ân sủng ấy trong việc phục vụ tha nhân và xây dựng vương quốc Người.    

                 ‘’Lạy Cha, Cha ban cho con cái Cha những khả năng và tài trí khác nhau.  Xin Cha ban cho chúng con ơn biết rõ khả năng và tài trí riêng của mình và sử dụng chúng cách xứng đáng trong việc phục vụ Cha và tha nhân, hầu chúng con có thể vào hưởng niềm vui nơi vuơng quốc Cha.’’

Thứ Sáu Sau Chúa Nhật 21 Thường Niên - Năm Lẻ & Năm Chẵn

Thứ Sáu Sau Chúa Nhật 21 Thường Niên 
-  Năm Lẻ & Năm Chẵn * Tin Mừng:  - Mátthêu 25,1-13

 

Vào thời Đức Giêsu, lễ cưới Do Thái kéo dài hơn các buổi thành hôn của chúng ta trong hiện đại.  Cô dâu và chú rể không đi hưởng tuần trăng mật nơi xa, nhưng ở tại nhà chào đón khách vãng lai.

                 Tiệc vui có thể kéo dài một hay hai tuần lễ.  Dụ ngôn của Đức Giêsu kể rằng mười cô phù dâu chờ đợi rước chú rể vào trong nhà để bữa tiệc có thể bắt đầu.  Tất nhiên, trong dụ ngôn, Đức Giêsu tiêu biểu cho chú rể, đúng như  Kinh Thánh Cựu Ước thường mô tả Thiên Chúa trong cương vị người chồng của Dân Israel.  

                 Mối tương quan giữa Đức Giêsu và Giáo Hội của Người trở nên một trong tình yêu, và chúng ta mong chờ một ngày kia sẽ được mời tới dự tiệc cưới Nước Trời.  ‘Thiên thần bảo tôi:  Hãy viết:  Hạnh phúc thay kẻ được mời đến dự tiệc cưới của Con Chiên!’’’ (Khải Huyền 19,9).

                 Đức Giêsu bảo rằng chúng ta phải chuẩn bị cho ngày Người đến.  Dụ ngôn nói với rằng không phải tất cả những người chờ đợi Đức Giêsu đều đã chuẩn bị sẵn sàng khi Người đến.  Nếu bất cần và cảm thấy tự mãn, thì có thể hiểu chúng ta chưa sẵn sàng đón Người.  Như vậy, không có nghiã là chúng ta ở trong trạng thái hoàn hảo:  vì rằng, tất cả chúng ta đều là những kẻ tội lỗi, cụ thể là năm cô phù dâu thiếp đi, rồi ngủ cả, còn năm cô khác có đủ dầu cho đèn của họ.  

                 Đức Giêsu bảo rằng, có những thứ chúng ta không thể mượn hoặc mua được.  Các cô khôn ngoan không phải là thành phần ích kỷ, vì đã từ chối việc chia sẻ dầu cho năm cô khác:  họ cũng cần dầu để nạp vào đèn của mình.  Sự thánh thiện là điều chúng ta không thể phân phối hoặc nhận từ người khác được, mặc dù chúng ta có thể giúp và khuyến khích nhau nên thánh. 

                 Chúng ta phải đón nhận đời sống từ Đức Kitô, và nếu có đời sống ấy nơi chúng ta rồi, thì chẳng ai có thể lấy đi được.  Đây là một dụ ngôn đáng lưu tâm, bởi vì các cô phù dâu khờ dại không còn một cơ hội thứ hai:  năm cô không sẵn sàng khi chàng rể đến, như vậy là qúa trễ và cửa vào phòng tiệc đã mãi mãi đóng kín.

                 Chúng ta nên cầu nguyện và sống cuộc đời thánh thiện, hầu sẵn sàng gặp mặt Chúa, bất cứ thời điểm nào, bởi vì chúng ta không biết bao giờ Người sẽ đến hoặc khi nào chúng ta chết. 

                 ‘’Lạy Chúa Giêsu, xin tuôn đổ Thần Linh Chúa trong con, hầu con có thể sống cuộc đời thánh thiện và biết tỉnh thức.  Chúng con cảm tạ Chúa vì Chúa là chú rể đã hiến sự sống cho chúng con, hầu một ngày kia chúng con có thể thưởng thức tiệc cưới trên Nước Trời.’’

Thứ Năm Sau Chúa Nhật 21 Thường Niên - Năm Lẻ & Năm Chẵn

Thứ Năm Sau Chúa Nhật 21 Thường Niên 
-  Năm Lẻ & Năm Chẵn * Tin Mừng:  -  Mátthêu 24,42-51                

 
Đức Giêsu sẽ lại đến! Chúng ta không biết khi nào, chúng ta không biết bằng cách nào, chúng ta không biết chuyện đó sẽ ra sao, nhưng có một điều chắc chắn - sự kiện ấy sẽ diễn ra.  Vấn đề là:  chúng ta có thực tâm tin như vậy không?  Chúng ta có chuẩn bị cho ngày ấy không?  Chúng ta có cầu nguyện cho sự kiện ấy không?  Chúng ta có trông chờ ngày ấy không? 
 
Đức Giêsu dậy chúng ta phải chuẩn bị, cầu nguyện và trông đợi ngày Người đến.  Người muốn chúng ta canh thức.  Cũng vậy, nếu chủ nhà biết bao giờ kẻ trộm sẽ đến, thì dĩ nhiên ông phải đề phòng và canh thức; đó là một sự thật hiển nhiên, dù sống trong thế kỷ thứ nhất hay thế kỷ hai mươi mốt.
 
Các hệ thống thiết bị an toàn là một thị trường đang bành trướng rất mạnh.  Nhiều người đã dành thì giờ và tiền bạc trong việc thiết lập hệ thống canh chừng và phòng thủ các ngôi nhà của mình. 

                 Qua bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu buộc chúng ta tự vấn lương tâm và tìm kiếm những câu hỏi liên quan tới cuộc sống của mình:  Đức tin có phải là một báu vật đối với chúng ta không? Đức tin và mối liên hệ của chúng ta với Đức Giêsu có được đặt lên trên và hơn tất cả mọi sự không?  Chúng ta có gìn giữ và bảo vệ đức tin của mình không?  Chúng ta có yêu mến Đức Giêsu bằng cách hết lòng trông đợi ngày Người lại đến, và để vương quốc của Người cuối cùng sẽ được thiết lập không?

                 Để chuẩn bị cho ngày Đức Giêsu trở lại, chúng ta cần thực hiện hai điều. Thứ nhất là ăn năn và thống hối - thống hối về tội lỗi của chính chúng ta đã vấp phạm trong qúa khứ, để nhờ đó, hồng ân Chúa sẽ tuổn đổ trên chúng ta.   Niềm trông đợi ngày Đức Giêsu đến của chúng ta gắn liền với thế giới loài người.  Gắn liền với thế giới loài người chưa hẳn là đã gắn liền với Chúa, nhưng là được nếm mùi tự do trong Thần Linh, qua ơn sám hối.

                 Thần Linh Chúa thông ban cho chúng ta ơn tha thứ và chữa lành.  Thống hối dẫn chúng ta tới điểm cần thiết thứ hai, đó là sự biết ơn và cảm tạ.  Chúng ta cần tạ ơn và tôn vinh Thiên Chúa vì tất cả những ơn lành, phúc lộc chúng ta đã nhận được.  Để làm như vậy, chúng ta phải nhìn nhận rằng mọi sự chúng ta có đều đến từ Thiên Chúa, chứ không do nỗ lực của riêng mình.  Lời nguyện cầu của chúng ta đại để như thế này:  ‘’Lạy Chúa, không vì chúng con, thật sự không vì chúng con, nhưng vì danh Chúa cả sáng.’’   

                 Một cá nhân biết ơn, khiêm tốn và sám hối là để đáp trả tình thương của Thánh Thần Chúa và dưới sự quan phòng của Người.  Hôm nay, chúng ta vui mừng tưởng niệm Đức Kitô đã chết đi, Đức Kitô đã sống lại, Đức Kitô sẽ đến.  Phấn đấu để tưởng nhớ tới sự kiện này -  hầu chống lại định kiến làm lu mờ tính chất xác thực ấy.  Xét rằng, nếu chúng ta không nhiệt tình với sự kiện Đức Giêsu trở lại, thì chúng ta nên nguyện xin Người ban cho chúng ta ơn biết khát khao trông đợi.  

                 ‘’Lạy Chúa Giêsu, xin giúp con biết chuẩn bị sẵn sàng cho ngày Chúa đến. Xin dậy con biết cảnh giác và canh thức.  Xin Chúa tuôn đổ Thân Linh Chúa xuống trong con, để con biết than thở và trông đợi ngày Chúa đến.  Xin Chúa lắp đặt nơi tim óc con Lời mà Giáo Hội hằng cầu cùng Thánh Thần Chúa:  Lạy Đức Giêsu, xin hãy đến.’’

Thứ Tư Sau Chúa Nhật 21 Thường Niên - Năm Lẻ & Năm Chẵn


Thứ Tư Sau Chúa Nhật 21 Thường Niên 
-  Năm Lẻ & Năm Chẵn * Tin Mừng:   - Mátthêu 23,27-32

  


Pharisêu là thành phần lãnh đạo đời sống tâm linh của Do Thái giáo.  Họ áp dụng nếp sống tinh thần của dòng họ Macabê.  Tổ tiên họ chấp nhận chết vì đạo, chứ không chịu chối bỏ đức tin.  Họ hãnh diện về dòng dõi của mình.  Những người pharisêu qui tụ nhau lại thành các nhóm thân hữu và đồng nghiệp.  Họ tận tâm ủng hộ và khuyến khích nhau giữ vững đời sống đức tin.        

                 Họ dành thì giờ để học hỏi Lề Luật và thực thi truyền thống tổ tiên để lại.  Người pharisêu coi lề luật không chỉ là các bản văn Kinh Thánh Cựu Ước, nhưng còn là truyền thống của cha ông.  Họ đặc biệt chú tâm tới sự thuần khiết trong các nghi lễ.  Ngược lại, họ coi Đức Giêsu là kẻ phản động nguy hiểm - một nhân vật cấp tiến diễn giải lề luật và truyền thống của họ cách thiếu nghiêm minh, tạo nên mối đe dọa và va chạm trong dân nước.   

                 Các thống khổ mà Đức Giêsu nêu lên cũng có thể hiểu là những lời than vãn.  Người đau buồn vì thấy họ hành đạo như một trò chơi giả hình - họ nói một đàng, làm một nẻo.  Họ sống ngoài thực tế.  Đức Giêsu sánh ví họ giống như những mồ mả quét vôi trắng.  Quét vôi trắng là cách làm cho một vật thể trông ra vẻ buồn tẻ và lạnh lùng với hào nhoáng bên ngoài. (Êdêkien 13,8-16).

                 Đặc biệt, nhân các buổi lễ hội, từng đoàn dân chúng tuốn đến Giêrusalem, nên trước ngày khai mạc, người ta lấy vôi quét lên những ngôi mộ, để khách hành hương nhìn thấy mà không bị vướng vấp, có thể gây ra phiền não (Dân số 19,16).

                 Lời than vãn cuối cùng của Đức Giêsu đánh thẳng vào con tim của họ với những ý nghĩ khác nhau.  Các kinh sư và người pharisêu tỏ lòng ngưỡng mộ và tôn vinh các ngôn sứ - họ xây đắp mồ mả và đài tưởng niệm các ngài.  Ấy vậy mà khi một trong số các ngôn sứ đề cập tới một sự kiện kỳ diệu xuất hiện giữa họ, thì họ tìm cách giết vị ngôn sứ ngay,  

                 Trái tim họ không hòa nhịp với việc Thiên Chúa làm nơi họ. Tinh thần của họ không đồng điệu với tiếng kêu gào từ các ngôn sứ.  Họ tự buộc tội mình khi đưa ra giả thuyết rằng, nếu họ được sống vào thời các ngôn sứ đang rao giảng tại Israel, thì họ sẽ đối xử không giống như cha ông họ.  Nhận thức của họ đã biến đổi họ thành những con người tự phụ và kiêu căng.

                  Theo nhận xét của Carlo Carretto thì Đức Giêsu bị một nhóm người pharisêu có uy tín giết chết, vì đó là những kẻ không trông đợi ơn cứu độ.  Họ nghĩ rằng họ đã được cứu chuộc rồi.  Họ không biết rõ các nhu cầu của họ. Đạo giáo của họ đã biến tim óc của họ thành chai đá.   Cảm nghĩ và lối hành đạo của họ đã làm cho họ thành những nhân vật bất khả xâm phạm và chống đối liên lỉ.  

                 Chúng ta đang phải đối đầu với những nguy cơ tương tự.  Vậy, chúng ta nên canh chừng tim óc mình, đừng để chúng rơi vào tình trạng kiêu kỳ.  Siêng năng cầu nguyện và đọc Kinh Thánh để được ơn phù trợ.  Xa lánh dịp tội, đoạn dâng lời cảm tạ và ngợi khen lòng thuơng xót Chúa.  Dâng thánh lễ và đón nhận Mình Máu Thánh Chúa để được chú phúc và ban ơn. 
 
                 ‘’Lạy Chúa, xin giúp con sống khiêm tốn.  Lạy Chúa, xin thêm sức cho con.  Lạy Chúa, xin đánh động tâm hồn con.  Lạy Chúa, xin đừng để tính kiêu căng lấn át lòng trí con.  Lạy Chúa, xin dạy con nhận thức rõ các nhu cầu trong đời sống.  Lạy Chúa, xin giúp con kiên nhẫn với mọi người.  Lạy Chúa, xin ban cho con một trái tim tràn đầy tình yêu.’’