Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

Thứ Năm Sau Chúa Nhật XIX Thường Niên - Năm Chẵn

Thứ Năm Sau Chúa Nhật XIX Thường Niên  -   Năm Chẵn
Các bài đọc trích sách: -  Êdêkiel 12,1-12; - Thánh Vịnh 78,56-57.58-59.61-62; - Mátthêu 18,21-19,1

Đừng Lãng Quên Những Việc Chúa Làm

Ngôn Sứ Êdêkien
                Israel là một căn nhà phản loạn (Êdêkiel 12,2).  Thời gian trôi qua và cứ thế, họ không thèm lắng nghe sứ điệp của Thiên Chúa gửi đến cho họ.  Hiện nay, trong cảnh lưu đầy ở Babylon, họ vẫn chẳng đáp lời kêu gọi của Thiên Chúa.

            Êdêkiel trở thành điềm báo cho nhà Israel.  Dân chúng không đáp lại lời nói cũng như hành động của ngôn sứ - bởi vì tâm trí họ đã bị niềm xác tín lạc quan thống trị, cho rằng Giêrusalem sẽ không bị thiệt hại gì và cảnh lưu đày chỉ ngắn hạn thôi. 

Để đánh tan ảo tưởng ấy, Êdêkiel được lệnh đóng vai trò một kẻ lưu đày.  Ngôn sứ thân chinh gặp gỡ và tiếp xúc tối đa, không chỉ với những công dân thành Giêrusalem, mà với tất những kẻ lưu đày tại Babylon, những người mang niềm hy vọng tái lập tình trạng an toàn bất biến cho Giêrusalem.
  
                 Thế rồi Êdêkiel thu thập một số vật dụng cá nhân, các di tích cổ để chứng minh là nạn nhân những cuộc tấn kích của Assyrie, khiến dân phải đến nơi lưu đày, cùng với một túi nhỏ đeo lên vai, chỉ chứa các thứ cần thiết cho một cuộc hành trình.
 
Vào buổi chiều mát mẻ, ngôn sứ khóet tường căn nhà của Babylon, xây bằng những viên gạch phơi khô dưới sức nóng mặt trời, rồi chui ra ngoài cùng với hành lý.  Ngôn sứ che kín mặt - tượng trưng cho sự sỉ nhục và buồn khổ. 

                 Hình ảnh trên gây tác động mạnh trong vai trò ngôn sứ của Êdêkiel, tạo được một phản ứng tự nhiên, và dân chúng hỏi ngôn sứ về lợi ích việc ông đang làm.  Câu trả lời được ban hành vào sáng hôm sau:  ‘’Tôi là điềm báo cho các ông; tôi làm thế nào, thì sẽ xảy ra cho họ như vậy; họ sẽ bị giam giữ, trong cảnh lưu đày’’ (Êdêkiel 12,11). 

Mặc dù việc đi lưu đày quyết định số phận của toàn thể cư dân thành Giêrusalem, nhưng người ta đã diễn giải theo cách thế riêng, và trực tiếp truyền miệng tới tai những kẻ không có niềm hy vọng tái thiết thành là tình trạng lưu đày sẽ chóng qua. 

Đó là ý nghĩa ban đầu của ngôn sứ, sau này các biến cố đã chuyển thành ý khác để làm điềm báo.  Hành động mang kịch tính đó được diễn dịch, nhằm nói về cuộc chạy trốn của Giêđêkiác, vị vua cuối cùng ở Giêrusalem.  Giống như kẻ lưu đày một xu dính túi cũng không có, vua buộc lòng phải trốn chạy dưới sự bao phủ của bóng tối, qua một lỗ trên tường, nhưng đã bị bắt và bị làm mù mắt ở Ribla.

               Những kẻ lưu đày ở Babylon là nhóm nổi loạn, vì họ vẫn từ khước, không nghe lời Thiên Chúa.  Họ muốn phục hồi lối sống của mình trước kia. Tình trạng lưu đày sẽ không mau chóng kết thúc; đó là một thời gian thanh luyện, để họ học và biết đặt niềm cậy tin nơi Thiên Chúa.  Thiên Chúa nói với con người qua thế giới chung quanh chúng ta.  Chúng ta cần học lắng nghe tiếng Người từ những cá nhân chúng ta gặp gỡ hằng ngày, và nơi những biến cố xảy ra trong cuộc sống mỗi ngày.


                 ‘’Lạy Chúa, xin giúp con luôn quan tâm tới lời Chúa.  Xin giúp con can đảm và tin vào lời Chúa, hầu con làm cho lời Chúa lan rộng khắp nơi trên trần thế.’’

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét