Chủ Nhật, 16 tháng 11, 2014

Thứ Ba Sau Chúa Nhật 33 Thường Niên - Năm Chẵn

Thứ Ba Sau Chúa Nhật 33 Thường Niên  -  Năm Chẵn
Các bài đọc trích sách: - Khải Huyền 3,1-6, 14-22; - Thánh Vịnh 15,2.3.4.5; - Luca 19,1-10


Kẻ Sống Vẹn Toàn, Luôn Làm Điều Ngay Thẳng

Này Đây Ta Đứng Trước Cửa Và Gõ

                 Xácđê là thị trấn thủ đô vương quốc Laođikia, nơi được gọi là Thổ Nhĩ Kỳ.  Đó này là một thành phố khá phồn thịnh và phong phú, thiết kế hầu hết bằng các vật liệu duy nhất xuất phát từ nghề buôn bán lông chiên.  Tọa lạc cách hồ nước nóng có chứa hóa chất calcium, Laođikia cũng là nơi nổi tiếng về ngành dệt; ngoài ra, địa điểm ấy còn là một trung tâm ngân hàng quan trọng và một trường y khoa đang đà phát triển.

                 Dường như tiện nghi vật chất của hai thị trấn này đã đóng góp vào việc cắt giảm hoặc xóa bỏ những tiếng đồn không mấy tốt đẹp về các địa phương liên hệ.  Thực vậy, Giáo Hội tại Laođikia đã từng bị khiển trách là thành phần ngạo mạn, vô tâm, thiếu tự giác:  ‘’Ngươi nói, tôi giầu có, tôi đã làm giầu, tôi chẳng thiếu thốn gì; nhưng ngươi không biết rằng ngươi là kẻ khốn nạn, đáng thương, nghèo khổ, đui mù và trần truồng’’ (Khải Huyền 3,17). 

                 Sứ điệp mang nội dung gay gắt gửi tới Xácđê và Laođikia với dụng ý khuyên dạy dân chúng nên thành tâm, sám hối và trở về với Chúa, và như thế Chúa sẽ đưa mắt hướng tới họ.

                 Sám hối – metanoia -  là một nguyên tố quan trọng trong đời sống người Kitô hữu.  Tuy nhiên, nhiều nhân vật thời hiện đại coi tội lỗi và xa lìa Chúa là việc làm thông thường, không giống như cuộc sống tâm linh đã qúa lỗi thời và xưa cũ của thập niên 1950!

                 Dù sao, tội lỗi là tội lỗi; không thay đổi; chúng ta là những kẻ tội lỗi; chúng ta sai phạm, sa ngã; chúng ta cần ơn Chúa để được chữa lành, hầu có thể đứng dậy và tái lập cuộc sống mới.  Tội lỗi không phải là trở lực đối với Thiên Chúa; miễn là chúng ta thật lòng sám hối là đủ.  Thiên Chúa không ép buộc chúng ta phải xa tránh tội lỗi - thực vậy, nhờ ân sủng Thần Linh mà tự giác đã xuất hiện nơi các Giáo Hội Xácđê và Laođikia, trước đó thiếu vẫn.  Với lời lẽ khôn ngoan và sáng suốt, thánh Augustin Hippo viết: ‘’Trước tiên, chúng ta phải tỉnh ngộ, rồi Thiên Chúa mới có thể giải thoát chúng ta.’’ 
              
                 Sám hối hay tỉnh ngộ là một trở ngại đáng kể.  Các đấng giải tội cho biết, trước khi đón nhận bí tích hoà giải, nhiều cá nhân liên hệ thường xưng thú:  ‘’Thưa cha con không làm mất lòng ai, con không giết bất cứ ai, hoặc con không phạm tội ngoại tình...’’  Họ thuộc thành phần đáng khen, nhưng, sự thật, tội lỗi nằm trong sâu thẳm tâm hồn mỗi người, chứ không chỉ ở nơi trí tưởng tượng của chúng ta; và nhu cầu cần được chữa lành cũng như ân sủng thì không bao giờ thiếu. 
 
                 ‘’Sám hối trải dài từ việc thật lòng ăn năn các lỗi lầm hiển nhiên chúng ta đã vấp phạm như giết người, ngoại tình, hiếp dâm, chửi rủa, trộm cắp, bằng cách nhìn nhận rằng, nếu yêu mến, chúng ta đã không có những hành động như nêu trên, ‘’phàm ai ghét anh em mình, ấy là kẻ sát nhân’’ (1 Gioan 3,15), một cái nhìn thèm khát, xấu xa là phạm tội ngoại tình, và yêu chuộng làm sáng danh mình là ăn cắp vinh quang Thiên Chúa.’’  (Thánh Gioan Chrysostom).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét