Thứ Bảy, 14 tháng 2, 2015

Chúa Nhật 1 Mùa Chay - Năm B

Chúa Nhật 1 Mùa Chay  -  Năm B
Các bài đọc trích sách: - Sáng Thế 9,8-15; - Thánh Vịnh 25,4-5b.6+7bc.8-9; 
- 1 Phêrô 3,18-22; - Máccô 1,12-15


Bài Đọc 1:  Sách Sáng Thế 9,8-15  -                             

Cầu Vồng Biểu Tượng Giao Ước Mới

Bài Đọc 21 Phêrô 3,18-22  -   

Nước Là Hình Bóng Phép Rửa


Tin MừngMáccô 1,12-15  -

Tong SaMạc: Các Thiên Thần Hầu Hạ Người

                 Cầu vồng xuất hiện trên bầu trời, không những tạo nên một khung cảnh đẹp mắt, nhưng còn là một điềm báo, một dấu chỉ liên quan tới cuộc sống hiện đại, đồng thời nhắc chúng ta nhớ đến giao ước Thiên Chúa đã thiết lập với con người trước trong dịp đại hồng thủy (Sáng Thế 9,12-16).  Và Thiên Chúa hứa: sẽ không còn trừng phạt tội lỗi nhân loại bằng cách hủy diệt các loài thụ tạo trên mặt đất nữa (Sáng Thế 9,11).  Thiên Chúa đã giữ trọn lời hứa ấy.

                 Chúng ta có thể nhận thấy rằng, tội lỗi là nguyên nhân gây nên đại hồng thủy, nhưng đại hồng thủy cũng không thể tiêu diệt tận gốc rễ tội lỗi, bởi vì tội lỗi là bản tính tự nhiên của con người.  Tuy nhiên, ngay từ thuở tạo thiên lập địa, Thiên Chúa đã quyết định thiết lập một giao ước mới với dân Người, một dân tộc luôn gắn liền với tội lỗi.
                 Vào thời bấy giờ, Thiên Chúa muốn cứu vớt tất cả mọi người, chứ không chỉ riêng một nhóm người thuộc gia đình ông Nôe (1 Phêrô 3,20).  Thiên Chúa muốn tha thứ và tẩy rửa hoàn toàn sạch sẽ tất cả mọi tội lỗi của con người; Thiên Chúa muốn tuôn đổ Thần Khí của Người xuống trên họ, và muốn luôn là Thiên Chúa của họ (Egiêkia 36,25-28).  Đức Giêsu đã hoàn tất giao ước mới này.

               Khi bắt đầu rao giảng tại Galilê, Đức Giêsu đã công bố:  ‘’Thời kỳ đã mãn, và Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần...’’ (Máccô 1,15).  Việc Đức Giêsu đến trong thế gian chính là thời điểm Thiên Chúa Cha đặt chúng ta vào Vương Quốc của Người, và kể từ đó, giao ước mới do Người thiết lập, cũng được thực hiện như lời Người đã hứa.  Cái chết tự hiến trên thập giá của Đức Giêsu có mục đích đem ơn tha thứ đến cho toàn thể nhân loại, và tẩy trừ các thói hư, tật xấu nơi con người.

Hơn nữa, như lời tiên báo của ngôn sứ Êgiêkiel, và do lời phán hứa của Thiên Chúa Cha, Thánh Thần Chúa từ nơi Đức Giêsu Kitô Phục Sinh trong vinh quang và sáng láng, đã tuôn đổ trên chúng ta, để làm cho giao ước mới có thể trở thành một hiện thực, nghĩa là làm cho đời sống con người biến đổi từ nội tâm đến thể lý.  Từ đó, chúng ta có thể xác quyết rằng, Thánh Thần Chúa luôn ở với dân Người.

                 Mùa Chay là thời gian chuẩn bị cử hành giao ước mới với một niềm tin và một tình yêu, do Đức Giêsu đã thiết lập, bằng máu châu báu của Người.  Đức Giêsu muốn chúng ta đáp trả xứng đáng điều Người đã làm cho chúng ta, để được sống trong Vương Quốc của Người.

                 Đức Giêsu muốn chúng ta lắng nghe, suy niệm và thực hành lời Người kêu gọi: ‘’Anh em hãy sám hối và tin vào Tin Mừng’’ (Máccô 1,15).  Đức Giêsu muốn chúng ta nhận lấy sức mạnh từ cuộc sống đã biến đổi của Người, hầu chúng ta có thể cảm nhận được sự thật do lời Thiên Chúa phán dậy:  ‘’Các người sẽ là dân của Ta, và Ta là Thiên Chúa của các ngươi.’’ (Êgiêkiel 36,28).

                 ‘’Lạy Thiên Chúa Cha, con cảm tạ, vì Cha đã đặt con vào Vương Quốc do Cha thiết lập, bằng máu Con yêu dấu của Cha.  Nhờ sức mạnh Chúa Thánh Thần, xin Cha ban cho con ơn sống xứng đáng một người con đang được ân phúc trong Vương Quốc Thiên Chúa.  Amen.’’ 

Thứ Sáu Sau Lễ Tro

Thứ Sáu Sau Lễ Tro
Các bài đọc trích từ sách: - Isaia 58,1-9; - Thánh vịnh 51,1-4; 16-17; - Mátthêu 9,14-15

Nhập Lễ
’’Chúa đã nhậm lời và đã xót thương con, Chúa đã gia ân cứu giúp con’’ (Thánh Vịnh 29,11)
Bài Đọc:
’’Phải chăng đó là cách ăn chay mà Ta ưa chuộng?’’ (Isaia 53,1-9a)             
Đáp Ca:
’’Lạy Thiên Chúa, một tấm lòng tan nát giày vò, Ngài sẽ chẳng khinh chê’’ (Thánh Vịnh 50,19b).
Tung Hô Tin Mừng:
’’Hãy tìm kiếm điều lành chứ đừng tìm kiếm điều dữ, rồi anh em sẽ được sống; và Chúa sẽ ở cùng anh em’’ (Am 5,14)
Phúc Âm:
’’Khi chàng rể bị đem đi rồi, bấy giờ họ mới ăn chay’’ (Mátthêu 9,14-15).
Hiệp Lễ:
’’Lạy Chúa, xin chỉ cho chúng con đường đi của Chúa, và xin dạy chúng con về lối bước của Ngài’’ (Thánh Vịnh 24,4.

***

Thời Trung Cổ, người ta dùng những ngày kính các thánh nam nữ và các ngày lễ buộc trong năm phụng vụ làm niên lịch nền tảng cho giới bình dân. Họ sống một đời hạnh phúc mà không lệ thuộc vào chiếc đồng hồ. Khi lập chương trình làm việc, người dân không cần theo dõi từng giờ từng phút, mà chỉ cần sắp đặt đời sống canh tác của họ sao cho phù hợp với việc cử hành lễ kính các thánh nam nữ và những lễ hội lớn mà thôi. 

Các lễ hội được tổ chức rất linh đình và vô cùng sầm uất. Ngay cả những ngày chay tịnh cũng đuợc tổ chức một cách hết sức nghiêm túc, với sự hưởng ứng tích cực của các cộng đồng tín hữu. Trong các lễ hội như thế, người ta còn tính tới việc tiên đoán những biến cố mang lại sự an lành và thịnh đạt trong suốt năm, làm yên lòng toàn thể dân tộc.

Các việc làm ấy giúp người dân cảm thấy cuộc đời thật trân trọng, và tràn đầy ý nghĩa. Nhìn vào nếp sống ấy, có người cho là lạc hậu, trong khi nhiều người khác lại ước ao và thèm muốn.
Cách nay trên hai nghìn năm, tác giả sách Giảng Viên đã đề cập tới tầm mức quan trọng trong việc chấp nhận định mệnh của nhịp sống: ’’Một thời để chào đời, một thời để lìa thế… một thời để than van, một thời để múa nhảy’’ (sách Giảng Viên 3,2-4). Vui hoặc buồn đều mang ý nghĩa riêng, điều quan trọng là ta có biết đón nhận các sự kiện xảy ra như những món qùa qúi giá Chúa trao ban cho mỗi người trong cuộc sống hằng ngày hay không!

Cùng một ý nghĩa tương tự, qua bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu đề cập tới một thời gian giữ chay và một thời gian vui mừng. Lời nói của Chúa dường như qúa đơn giản và dễ hiểu, nhưng tại sao lại khó có thể đi sâu vào cuộc sống hằng ngày của chúng ta?
Chắc chắn là có nhiều lý do dẫn tới việc chúng ta không muốn giữ chay. Yếu tố chính là thái độ nặng lòng hướng về vật chất của những người chạy theo nếp sống văn minh tiến bộ Tây Phương. Dĩ nhiên là còn cả các yếu tố khác nữa.

Ngay cả đến sự vui mừng, chúng ta cũng chẳng được hưởng trọn vẹn, bởi vì chúng ta không nhận ra sự hiện diện của Chúa trong mọi sự và trong mọi hoàn cảnh, hoặc ta đặt Chúa ở chỗ thấp nhất trong số các ưu tiên của cuộc sống đời mình. Mối tương quan này chứng tỏ cuộc sống của chúng ta còn lạc hậu hơn cả những nông dân thời trung cổ rất nhiều, vì họ đã biết thưởng thức sự vui mừng và hoan lạc bằng việc biểu lộ tác động của Chúa trong mọi biến cố của cuộc đời.

Vào thế kỷ thứ hai mươi mốt này, con người đã bắt đầu chuyển những sinh hoạt mang chiều hướng náo động sang lãnh vực an hòa và sắp đặt thời gian hoạt động theo từng mùa khác nhau.
Nếu trái với qui ước trên, chúng ta sẽ dễ rơi vào tình trạng hỗn độn, làm tiêu hao sự hoan lạc riêng của mỗi người, khiến không còn cảm hứng trong việc thực hành chay tịnh và sám hối nữa.


’’Lạy Chúa, xin tha thứ cho con, vì con qúa quan tâm tới các sinh hoạt bận rộn hằng ngày.  Xin Chúa giúp con tái phục hồi sự vui mừng đích thực qua sự hiện diện của Thánh Thần Chúa trong con.  Xin cho con cái con tái cảm nhận sự vui tươi trong tuổi thơ với lời chúc phúc của Chúa.  Xin cho con nhận biết sự an vui và hạnh phúc qua tình yêu Chúa Cha tỏ lộ cho con mỗi ngày. Amen.’’ 

MÙA CHAY

MÙA CHAY

Nội dung các bài đọc trong Mùa Chay
và Mùa Phục Sinh không thay đổi.
chúng tôi mời đọc giả tái theo dõi các bài chia sẻ
đã đăng trên www.lorenttrankim.blogspot.com vào
các năm trước để kết hợp với Chúa
và suy niệm cách sâu xa các mầu nhiệm nòng cốt liên hệ.

Qúi đọc giả cũng sẽ tìm thấy các bài viết bổ sung. 

Thứ Ba Sau Chúa Nhật 6 Thường Niên - Năm Lẻ

Thứ Ba Sau Chúa Nhật 6 Thường Niên  -  Năm Lẻ

Các bài đọc trích sách: - Sách Sáng Thế 6,5-8; 7,1-5.10; 
- Thánh Vịnh 29.1a+2.3ac-4.3b+9b-10; - Máccô 8,14-21

Bài ĐọcSách Sáng Thế 6,5-8; 7,1-5.10 Ta Sẽ Xóa Bỏ Khỏi Mặt Đất

Nước Hồng Thủy Tràn Trên Mặt Đất


Tin MừngMáccô 8,14-21  -      Hãy Đề Phòng Men Pharisêu
                                           Và Men Hêrôđê 

Thầy Bẻ Bảy Chiếc Bánh Cho Bốn Ngàn Người Ăn

 *****************************************************
Mùa Thường Niên Tạm Ngưng Hôm Nay
Và Sẽ Tái Diễn Vào Thứ Hai 25 Tháng 5

Sau Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống

Thứ Hai Sau Chúa Nhật 6 Thường Niên - Năm Lẻ

Thứ Hai Sau Chúa Nhật 6 Thường Niên  -  Năm Lẻ
Các bài đọc trích sách: - Sáng Thế 4,1-15.25; - Thánh Vịnh 50,1+8.16b-17.20-21; - Máccô 8,11-13


Bài ĐọcSách Sáng Thế 4,1-15.25  -           Tại Sao Ngươi Giận Dữ?

Cain Xông Đến Giết Aben, Em Mình

                 Tội ác lan tràn nhanh chóng trên khắp trần gian như một bệnh truyền nhiễm.  Cuộc sống tại vườn địa đàng thật êm đềm và qúa lý tưởng.  Sách Sáng Thế ghi nhận vườn địa đàng thật sự yên hàn, thế mà sự hung ác và tàn bạo bất chợt xâm nhập tâm trí loài người.  Người con trai đầu lòng của Adong và Eva trở thành kẻ sát nhân tiên khởi.

                 Trình thuật Cain và Abel là một huyền thoại, cần có thêm các chi tiết khác, thì chúng ta mới hiểu rõ hơn về thảm trạng đáng tiếc này.  Chúng ta không biết chính xác, tại sao lễ vật của Abel được Thiên Chúa chấp nhận, trong khi lễ vật của Cain lại bị Người từ chối.  Chúng ta không được cung cấp đầy đủ các tình tiết nói lên mục đích dẫn tới cảnh giết người này.  Tuy nhiên, tác giả lý giải một số dữ kiện khiến tội ác lẻn vào tâm trí tạo vật do Thiên Chúa dựng nên.

                 Rõ ràng, Cain đã bị lòng ghen giận thúc đẩy mạnh, đến nỗi không thể tự chủ được, hoặc không muốn kiểm soát mình nữa, khiến khi trả lời Thiên Chúa, giọng nói của chàng có vẻ run sợ, nhưng vẫn không dấu nổi thái độ hung bạo:  ‘’Tôi có phải là người giữ em tôi đâu?’’ (Sáng Thế 4,9).

                 Từ giây phút ấy, nhân loại bắt đầu mang theo tính ích kỷ và không còn nhận biết Thiên Chúa nữa.  Nhân loại không chỉ làm mất sự kính trọng, mà còn hiểu sai lầm bản tính cũng như sự thông biết của Thiên Chúa.  Cain nói với ThiênChúa như một người có thể che dấu tội sát nhân của mình.  Khi quyết tâm ra tay giết em mình, Cain chỉ còn dành lại một chút kính trọng Thiên Chúa mà thôi.  Và lúc Thiên Chúa tuyên án, thì Cain chỉ nghĩ về trạng thái an toàn và thịnh vượng cho hắn. 

Mặc dù nhận rõ hành động hoàn toàn hiểm độc của mình, Cain vẫn không tỏ vẻ hối hận; nhưng, qua bản án, chúng ta thấy Thiên Chúa vẫn tỏ lòng thương xót Cain; nghĩa là Thiên Chúa hứa bảo vệ Cain, và theo chúng ta, thì Cain thật sự không xứng đáng.  Chúng ta có thể học được gì, qua huyề thọai cổ điển này? Chúng ta có thể nhận ra ít nhất hai tiêu điểm nền tảng:
Điểm thứ nhất, con người có thể thực hiện sự dữ tới mức độ không sao nói cho cạn, nghĩ cho sâu.  Ngoài ra, tất cả mọi người trong chúng ta đều có khả năng tham dự vào tội ác tầy trời, như tội sát nhân.  Thành thật mà nói, nhiều người trong chúng ta phải tự chế, không dám vướng vào tội ác, một phần là vì chúng ta sợ sẽ bị phát giác và đón nhận trừng phạt nặng nề, sau khi thi hành tội ác!
Điểm thứ hai, Thiên Chúa thương xót và yêu mến ngay cả khi chúng ta phản nghịch cùng Người.  Thiên Chúa buồn rầu, nhưng Người không đáng sợ hãi, ngay cả khi chúng ta lỗi phạm.  Có lẽ, cũng như Cain, chỉ vì chúng ta biết Thiên Chúa qúa ít, và không hiểu rõ Người yêu mến chúng ta đến như thế nào.
 
Ơn tha thứ nơi Thiên Chúa luôn trực chờ, nếu chúng ta tìm đến và van xin Người thông ban.  Vì lý do đó mà Đức Giêsu bảo chúng ta đừng xét đoán nhau; chỉ một mình Thiên Chúa mới có quyền phán xét tội lỗi nhân loại.

‘’Lạy Chúa, xin tha thứ cho những lần con giận hờn tha nhân.  Xin cất bỏ các lo âu và bất an đang vây bọc con, nhưng xin thay thế vào trong con bằng tình yêu và ơn tha thứ của Chúa.’’


Tin MừngMáccô 8,11-13  -      Sao Thế Hệ Này Lại Xin Một Dấu Lạ?

Thế Hệ Này Sẽ Không Được Một Dấu Lạ Nào Cả

Thứ Sáu, 13 tháng 2, 2015

Chúa Nhật 6 Thường Niên - Năm B

Chúa Nhật 6 Thường Niên  -  Năm B
Các bài đọc trích sách: - Lêvi 13,1-2.44-46; - Thánh Vịnh 32,1-2.5.10; 
- 1 Côrintô 10,31-11,1; - Máccô 1,40-45


Bài Đọc 1Lêvi 13,1-2.44-46  -  Nào Ta Đi Thú Tội Với Chúa

Tư Tế Sẽ Tuyên Bố Người Ấy Là Ô Uế


Bài Đọc 21 Côrintô 10,31-11,1  -              Tôi Cố Gắng Làm Đẹp
                                                        Lòng Mọi Người

Anh Em Chớ Làm Gương Xấu Cho Bất Cứ Ai

Tin MừngMáccô 1,40-45  -      Nếu Ngài Muốn, Ngài Có Thể
                                           Làm Cho Tôi Được Sạch


Nếu Ngài Muốn, Ngài Có Thể Làm Cho Tôi Được Sạch

                 Mọi người trong chúng ta cần được chữa trị bệnh tật.  Câu nói thật giản dị, nhưng chính xác, cho dù ở giai đoạn hiện tại, cũng như trong thời đại của Đức Giêsu.  Ngành y khoa đã rất tiến bộ, nên dù trẻ hoặc già, giầu hay nghèo, sức khỏe dồi dào hay yếu kém; chúng ta đều cần được chữa trị các bệnh tật; nhưng chỉ một mình Đức Giêsu Kitô mới có thể chữa lành tất cả các bệnh tật nơi chúng ta.

                 Bài Tin Mừng do thánh Máccô trình thuật hôm nay, nêu lên một thí dụ điển hình việc chúng ta khát khao tìm kiếm và xin được chữa lành.  Trước tiên, thánh sử Máccô giới thiệu cho chúng ta biết Đức Giêsu là một thầy thuốc.  

Tất cả bốn sách Tin Mừng đều đề cập tới việc Đức Giêsu chữa lành các bệnh tật trong suốt thời gian Người thi hành sứ vụ rao giảng tại trần gian; tuy nhiên, sách Tin Mừng do thánh sử Máccô nói tới việc Đức Giêsu chữa trị các bệnh tật, mang một ý nghĩa khiến chúng ta đặc biệt quan tâm.


Thật vậy, sau khi tường trình sơ lược về sứ vụ rao giảng của Đức Giêsu và việc Người tuyển chọn bốn vị tông đồ tiên khởi, thánh Máccô thuật lại từng chi tiết một số vụ chữa trị mà Đức Giêsu đã thực hiện cho ‘’nhiều kẻ ốm đau mắc đủ thứ bệnh tật’’ (Máccô 1,34).  Như thế nghĩa là, ở ngay đoạn cuối chương đầu, chúng ta đã đọc được những giòng chữ tạo nên bối cảnhh bài Tin Mừng hôm nay.

Chúng ta cần thận trọng ghi nhận các diễn tiến liên hệ:  Người mắc bệnh phòng cùi khiêm tốn gặp Đức Giêsu và với lòng tin mãnh liệt, anh qùi xuống trước mặt Đức Giêsu và van xin rằng:  ‘’Nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch’’ (Máccô 1,40).
 
Đức Giêsu đi thẳng vào chủ điểm:  chạnh lòng thương và chấp nhận lời van xin, Đức Giêsu liền giơ tay đụng vào anh và chữa lành cho anh.  Ở một đoạn văn khác, Đức Giêsu nói:  ‘’Anh em cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy’’ (Mátthêu 7,7).  Phản ứng của người mắc bệnh phong cùi cũng là lời mặc khải.

Bi vì, sau khi được chữa lành, người mắc bệnh phong cùi cảm thấy qúa sung sướng, khiến anh vội vàng ra đi và kể cho tất cả những người anh gặp gỡ trên đường phố về sự kiện lạ lùng này, đến nỗi anh không còn nhớ lời căn dặn nghiêm chỉnh của Đức Giêsu là ‘’đừng nói với ai cả!’’.

Chúng ta cần biết, phép lạ này là một chuỗi giáo lý cụ thể đối với đời sống người Kitô hữu.  Phép lạ này cho chúng ta một bài học quan trọng liên quan tới đời sống tâm linh; đó là việc nhận ra nhu cầu cần thiết của chính cá nhân mình.  Thí dụ: một người muốn diệt trừ bệnh nghiện rượu, thì trước tiên, người đó phải thực tâm tham dự vào tiến trình chữa trị, bằng cách nhìn nhận mình đang có vấn đề.
 
Dường như mọi người trong chúng ta, nhiều khi tỏ ra ngã lòng, mỗi khi đứng trước những khó khăn hoặc thử thách, tưởng như không thể giải quyết được, nên rất cần tới sự trợ giúp, mà thực sự, Đức Giêsu là Đấng có thể giúp đỡ chúng ta cách thiết thực.  Điều quan trọng là chúng ta nên bắt chước tinh thần khiêm tốn của người mắc bệnh phong cùi: trở về với Chúa và nài xin Người, thì chúng ta sẽ được ơn chữa lành.

‘’Lạy Chúa, xin giúp con hiểu rằng, con cần tới Chúa, bởi vì, nếu không có Chúa, con sẽ phải chiến đấu trong bóng tối cách lẻ loi.  Xin dậy con biết xin, tìm kiếm và đón nhận.  Amen.’’
















Thứ Bảy Sau Chúa Nhật 5 Thường Niên - Năm Lẻ

Thứ Bảy Sau Chúa Nhật 5 Thường Niên  -  Năm Lẻ
Các bài đọc trích sách: - Sáng Thế 3,9-24; - Thánh Vịnh 89,2.3-4.5-6.12-13; - Máccô 8,1-10


Bài Đọc Sách Sáng Thế 3,9-24  -                  Hỡi Người Trần Thế
                                                   Trở Về Cát Bụi Đi!


Người Ở Đâu?

                 Chúng ta cảm thấy an lòng hơn, nếu có thể đổ lỗi cho một ai đó. Nhiều nguyên nhân dẫn tới tình trạng đáng tiếc ấy, nhưng mục đích chính là muốn chuyển tội lỗi cho người khác, để bản thân mình không phải đối mặt với sự thật.  Đó là cách chúng ta làm cho người khác trở thành bé nhỏ, còn chúng ta sẽ nên cao trọng hơn.

                 Đúng vậy, liếc mắt qua các trang báo hằng ngày, chúng ta thấy cá nhân hoặc một số người xuất hiện rồi biến dạng trong cuộc sống đời thường, vì bị buộc vào nhiều thứ lỗi lầm khác nhau, như tình trạng nhập cư hoặc tị nạn bất hợp pháp hoặc thành phần tội phạm, hay lừa gạt các hệ thống an sinh xã hội.

                 Đổ lỗi cho một ai đó là căn bệnh chung, với mục đích riêng của từng quốc gia, xã hội:  Nguyên nhân gây nên, trước và đang lúc Đệ Nhị Thế Chiến của Đức Quốc Xã bùng phát là do dân Do Thái và những đảng viên cộng sản Nga.  Rõ ràng là quần chúng tập trung nhiều vào việc lên án các tệ trạng xã hội.  Các định kiến trong dân gian khắp nước có cơ hội giãi bầy, mà đỉnh cao là sự vô nhân nơi vụ việc Holocaust – thiêu hủy con người.  Chuyện gì xảy ra sau chiến tranh?  Các bản tường trình những phiên tòa tại Nuremberg đều có lời bào chữa của bị cáo -  ‘’Tôi chỉ làm theo lệnh của thượng cấp’’.  Đúng là một hình thức đổ lỗi cho người khác cách trắng trợn.

                 Bài đọc trích Sách Sáng Thế hôm nay được kể là khá quan trọng, vì chứa đựng nhiều lời tự bào chữa, chứ không tỏ ra một chút hối hận nào.  Nhiều người muốn dùng đủ mọi phương thế để bảo vệ bản thân mình, mà không nghĩ tới nguy cơ có thể xẩy đến cho người khác; chỉ vì chúng ta không đối diện với sự thật và không còn cảm giác tội lỗi nữa, cũng như không trông cậy vào lòng thương xót của Thiên Chúa.

                 Có lẽ khuynh hướng nêu trên đã ăn sâu vào tâm thức mỗi người, khiến chúng ta không còn nhận rõ tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa; chính vì thế mà chúng ta không có năng lực tha thứ cho chính mình. Mặc cảm tội lỗi buộc chúng ta phải tìm lốt thoát, bằng cách đổ lỗi cho người khác.  Làm sao có thể tìm được ơn tha thứ, nếu chúng ta không chịu thừa nhận mình là kẻ tội lỗi?

                 Sự thật chính là - giống như các cha mẹ hoàn hảo và yêu thương nhất - Thiên Chúa luôn rộng lòng tha thứ, nếu chúng ta chạy đến với Người.  Trong Sách Sáng Thế, chúng ta thấy Thiên Chúa định đoạt cuộc sống cho Ađam và Eva thật cm go; tuy nhiên, đó không phải là một lời nguyền, nhưng là một lời công bố trung thực phải đến, kết qủa xuất phát từ tình trạng nổi loạn.

                 Trong giây phút buồn khổ và căng thẳng, Thiên Chúa cho Ađam và Eva mặc một bộ thời trang thích hợp nhất, thay thế bộ quần áo làm bằng lá cây vả che thân, trong lúc xấu hổ vì mới phạm tội, trông rất thảm hại, đã bị rách nát.

                 ‘’Lạy Chúa, xin giúp con đừng dìm mình trong vòng tội lỗi, hoặc tìm cách đổ lỗi cho người khác, mà thú nhận tội lỗi trước trước mặt Chúa, để đón nhận tình yêu và ơn tha thứ của Chúa muôn đời.’’  
                                       

Tin MừngMáccô 8,1-10  -        Thầy Chạnh Lòng Thương Dân Chúng

Dân Chúng Đã Ăn Và Được No Nê


Thứ Năm, 12 tháng 2, 2015

Thứ Sáu Sau Chúa Nhật 5 Thường Niên - Năm Lẻ

Thứ Sáu Sau Chúa Nhật 5 Thường Niên  -  Năm Lẻ
Các bài đọc trích sách: - Sáng Thế 3,1-8; - Thánh Vịnh 32,1-2.5-.6-7; - Máccô 7,31-37

Bài ĐọcSách Sáng Thế 3,1-8  -  Con Người Và Vợ Mình Trốn
                                     Vào Giữa Cây Cối

Rắn Là Loài Xảo Quyệt Nhất

                 Nhiều bức tranh Pháp ghi niên đại: thế kỷ mười tám - tức là thời kỳ khai minh phong trào chủ trương dùng lý tính con người để chế ngự toàn thể văn hóa hay tư tưởng nhân loại, mệnh danh là E-(Enlightenment) - để bầy tỏ luân lý và đạo đức vẫn tồn tại giữa thời buổi vô tín ngưỡng và trào lưu phóng đãng mỗi ngày càng gia tăng.

                 Tuy nhiên, các nghệ sĩ cũng như triết gia, vì đã hấp thụ một nền luân lý và đạo đức từ lâu đời, nên qua các bức minh họa vẫn tràn đầy nét đam mê, hấp dẫn, đẹp đẽ, mang vóc dáng thiên thần, không để các nhân đức nền tảng bị soi mòn hoặc mất đi vẻ ngây thơ và hồn nhiên.

Các hình ảnh trong bức vẽ thật tinh tế, chủ điểm là những ngày trốn chạy, đặc biệt nhất diễn tả cảnh một thiếu nữ bị nhốt trong một cái lồng không cài then, tượng trưng cảnh tham tàn, khiến kẻ vô tội bị bỏ rơi giữa chợ đời muôn nẻo.  Những hình ảnh ấy thật ấn tượng, vì kẻ ngây thơ, vô tội, sẽ không bao giờ tìm lại được những gì đã từng mất mát.

Bài đọc hôm nay là một kiệt tác văn học, chứng minh điều kiện sống của con người.  Eva tỏ lộ thái độ thơ ngây nhõng nhẹo thuở ban đầu, cậy được Thiên Chúa bao che, nên không ngần ngại trả lời câu hỏi có tính cách lừa đảo của con rắn xảo quyệt.  Tuy vậy, câu hỏi làm nàng cảm thấy bối rối, nên đã lầm nói rằng  chàng và nàng (Ađam & Eva) không được phép đụng tới trái cấm – mà thực sự Thiên Chúa chưa từng ban lệnh như thế.

Có đến hơn một nửa sự thật cho rằng lời phát biểu của con rắn là hình thức nói dối.  Con rắn qủa quyết rằng, nếu nàng và chàng ăn trái cấm, thì lúc đó hai người sẽ giống như Thiên Chúa, biết rõ điều thiện và điều ác.  Đúng như vậy, mặc dù kết qủa không như ước đóan của nàng và chàng – nhưng thực sự họ đã đón nhận một lời nguyền là phải xa rời Thiên Chúa.

Cám dỗ xác định cặp mắt của họ mở ra; nhưng cái đau đớn và buồn tủi vĩnh viễn chính là họ phải sống cuộc đời cách biệt Đấng Sáng Tạo mến yêu. Thiên Chúa nói rằng, họ sẽ không chết; tuy nhiên, sự thật chứng minh rằng họ không chết ngay lập tức, nhưng sau khi nuốt trôi trái cấm, bệnh tật và sự chết trở thành một việc nghiễm nhiên loài người không thể lẩn tránh được.

                 Vào thời điểm quyết định, tiến trình lịch sử tạo nên sự quân bình; và mặc dù vô tội, con người chọn lựa tình trạng độc lập theo khuynh hướng ích kỷ, trong suốt chiều dài lịch sử nhân loại.  Đó là một bi kịch chua cay nhất.  Trạng thái vô tội, ngây thơ không còn nữa, hậu qủa là đắng cay, phiền não muôn đời.

                 Tuy không còn ở trong trạng thái tinh sạch, vô tội như khi cư ngụ nơi vườn Địa Đàng nữa, nhưng chúng ta vẫn là con cái Thiên Chúa, nên cần tìm kiếm sự khôn ngoan đáng tin cậy và tính bình dị trong cuộc sống để mau mắn xa tránh các cám dỗ gây trọng tội, hằng rình rập túm kéo chúng ta suốt cả cuộc đời.

                 Điều đó không trói buộc chúng ta trong kiếp sống, nhưng là để trải nghiệm cuộc đời trong viên mãn, vì như Charles Péguy đã viết:  ‘’Thật đáng thương, khi  ngây thơ thì nhiều, mà kinh nghiệm thì trống rỗng.  Thật đáng thương, nếu để cho sự ngây thơ thắng, còn kinh nghiệm bị mất.’’
   
                 ‘’Lạy Chúa, xin cho tâm hồn con vượt thắng các khuynh hướng có thể dẫn con vào con đường xa lìa Chúa.  Xin giúp con đón nhận tình yêu Chúa trước tất cả mọi sự và luôn trông cậy ở nơi Chúa.  Amen.’’              

Tin MừngMáccô 7,31-37  -      Ông Ấy Làm Việc Gì Cũng Tốt Đẹp

Ông Ấy Làm Cho Kẻ Câm Nói Được



Thứ Tư, 11 tháng 2, 2015

Thứ Năm Sau Chúa Nhật 5 Thường Niên - Năm Lẻ

Thứ Năm Sau Chúa Nhật 5 Thường Niên  -  Năm Lẻ

Các bài đọc trích sách: - Sáng Thế 2,18-25; - Thánh Vịnh 128,1-5; - Máccô 7,24-30


Bài ĐọcSách Sáng Thế 2,18-25  -              Cả Hai Thành Một Xương Thịt

Con Người Ở Một Mình Không Tốt

               Sau khi tạo dựng con người và thiết lập thửa vườn cho con người, Thiên Chúa quan tâm đặc biệt tới con người, qua lời nói:  ‘’Con người ở một mình thì không tốt; ta sẽ làm cho nó một trợ tá tương xứng với nó’’ (Sách Sáng Thế 2,18).  Vì thế, Thiên Chúa đã tạo dựng các động vật và đem chúng đến cho con người, nhưng không loại nào có thể trở nên đồng bạn tương xứng với con người.   
Tuy nhiên, người đàn bà mà Thiên Chúa lấy từ chiếc xương sườn của con người, có cùng bản thể như con người, khiến con người phải thừa nhận ‘’đây là xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi’’ (Sách Sáng Thế 2,23).  Điều mà người nam muốn là có được một người phối ngẫu cùng chung một bản thể, mặc dù khác biệt nhau. 

Vì vậy người nam và người nữ do Thiên Chúa tạo dựng và phối hợp có thể trợ giúp và bổ khuyết lẫn nhau: đó là chương trình đã có ngay từ thuở ban đầu, đến nỗi họ quyến luyến nhau để trở thành một xương một thịt trong hôn nhân.  Con người được tạo dựng theo hình ảnh Thiên Chúa - có một khả năng nhận biết và yêu mến, đặc biệt là tình yêu dễ thấy nhất giữa người vợ và người chồng.

                 Thiên Chúa là tình yêu, và Người kêu gọi toàn thể chúng ta yêu mến nhau dưới nhiều dạng thức khác biệt.  Thiên Chúa kêu gọi chúng ta yêu mến tất cả mọi người - như Thiên Chúa yêu mến chúng ta, nhưng hầu hết trong chúng ta lại được kêu mời dấn thân trong ơn gọi tình yêu hôn nhân. 

Thánh Phaolô dậy rằng, tình yêu giữa vợ và chồng là một dấu chỉ tình yêu Đức Kitô dành cho Giáo Hội của Người.  ‘’Người làm chồng hãy yêu thương vợ, như chính Đức Kitô yêu thương Hội Thánh và hiến mình vì Hội Thánh; … để trước mặt Người, có một Hội Thánh xinh đẹp lộng lẫy, không tỳ ố, không vết nhăn hoặc bất cứ một khuyết điểm nào, nhưng thánh thiện và tinh tuyền’’ (Êphêsô 5,25-27). 

                 Chúng ta có thể cho rằng đó là những khái niệm đẹp, nhưng thực tế, cuộc sống hôn nhân đời thường trong vũ trụ, mấy người đã thực hiện được cách toàn mỹ. Tất cả chúng ta là những tạo vật tội lỗi; nên đời sống hôn nhân có lẽ là một cuộc phấn đấu cam go, không phản ánh trung thực tình yêu Thiên Chúa đối với dân người.  Nhưng, nhờ ánh sáng sự thật mà các cặp hôn nhân có thể am hiểu ơn gọi cao trọng của mình, nên cảm thấy hứng thú và cố gắng sống đúng bổn phận của mình.

Tìm kiếm Chúa và dùng thì giờ để cầu nguyện, các cặp hôn nhân sẽ có được tình yêu và sức mạnh để cùng nhau sống ơn gọi của mình như lòng Chúa mong đợi.  Đương nhiên, những khó khăn và trở ngại không ngừng xuất hiện, nhưng Chúa không bao giờ để chúng ta phải đối đầu trong lẻ loi:  Đức Giêsu luôn ban ân sủng và sức mạnh để chúng ta có thể tham dự vào cuộc sống nơi vương quốc Thiên Chúa tại trần gian này.

                 ‘’Lạy Chúa, chúng con cảm tạ, vì Chúa đã ban cho chúng con tình yêu hôn nhân tuyệt vời.  Chúng con nguyện xin cho tất cả các cặp hôn nhân biết nhìn nhận ơn gọi cao qúi của mình, để đến với Chúa và tiếp nhận ân sủng tình yêu, một tình yêu mà chỉ một mình Chúa có thể trao ban cho họ.  Amen.’’         
         

Tin Mừng Máccô 7,24-30  -      Bà Cứ Về Đi


Bà Sấp Mình Xuống Dưới Chân Người

Chủ Nhật, 8 tháng 2, 2015

Thứ Tư Sau Chúa Nhật 5 Thường Niên - Năm Lẻ

Thứ Tư Sau Chúa Nhật 5 Thường Niên  -  Năm Lẻ

Các bài đọc trích sách: - Sáng Thế 2,4b-9.15-17; - Thánh Vịnh 104,1-2a.27-28.29b-30; - Máccô 7,14-23


Bái ĐọcSách Sáng Thế 2,4b-9.15-17  -     Thiên Chúa Lấy Bụi Đất
                                                Nặn Ra Con Người.

Ađam và Eve trong vườn Địa Đàng

                 Bài trích Sách Sáng Thế hôm nay trình bầy việc Thiên Chúa tạo dựng nhân loại, và cho phép tổ tiên loài người được cư trú tại một nơi gọi là Vườn Địa Đàng.  Qua Sách Sáng Thế, chúng ta thấy, dường như Thiên Chúa đã tạo dựng trời và đất từ rất lâu rồi, nhưng mặt đất vẫn còn hoang vu, chưa có một loại thảo mộc nào, mới chỉ có một giòng nước từ lòng đất trào lên mà thôi; thế là Thiên Chúa ‘’lấy bụi từ đất nặn ra con người, thổi sinh khí vào lỗ mũi, và con người trở nên một sinh vật’’ (Sáng Thế 2,7).

                  Thiên Chúa, một Nghệ Nhân Siêu Phàm, đã dùng bàn tay nhào đất sét và nặn thành hình, chuẩn bị sẵn sàng, để tạo vật tiếp nhận sinh khí.  Thiên Chúa thổi sự sống vào hình thể để con người trở thành cả hồn lẫn xác.  Giavê nói trằng, Thiên Chúa đã ban tặng sự sống cho con người, bằng một cử chỉ hết sức yêu thương và hoàn toàn vô điều kiện.

                 Chúng ta được sáng tạo theo hình ảnh Thiên Chúa và giống như Thiên Chúa (Sáng Thế 1,26).  Nhờ mặc khải này, mà chúng ta biết nguồn gốc của mình.  Vì vậy, chúng ta có bổn phận bầy tỏ cho mọi người biết tước vị cao trọng của mình, bằng hành động cũng như lời nói, đồng thời chứng minh cho thế gian biết, chúng ta là con cái Thiên Chúa.

                 Giống như Adong và Eva, chúng ta cũng được ThiênChúa mời gọi để canh tác mặt đất và có bổn phận cai quản các loài thụ tạo khác.  Mặt đất là thuộc về chúng ta, và chúng ta là chủ tất cả mọi loài mọi vật  -  nhưng, quyền lợi luôn kèm theo trọng trách.  Nói cách khác, quyền lợi càng nhiều thì trách nhiệm càng cao.

                 Mặt đất đang gặp nhiều đe dọa, và hầu hết đều do con người gây nên, điển hình là chính sách tiêu thụ tại thế giới tây phương, các sản vật làm thiệt hại môi trường, tình trạng gia tăng nhiệt độ toàn cầu, phế liệu và thái độ bất cần đối với vấn đề môi sinh của đa số các nước công nghệ.
 
Đời sống thật qúi báu; cuộc đời của chúng ta tại trần gian cần được lựa chọn và chăm sóc chu đáo.  Chúng ta có thể chọn giữa sống và chết, vâng lời hoặc chống đối; sống cho Chúa và tha nhân, hay chỉ sống cho riêng mình.

Đức Giêsu là Adong mới.  Đức Giêsu sống một cuộc đời hoàn toàn theo thánh ý Chúa Cha.  Adong không vâng lời, còn Đức Giêsu thì hoàn toàn vâng lời.  Qua Adong, chúng ta thừa hưởng tội nguyên tổ; còn nơi Đức Giêsu, chúng ta đón nhận cuộc sống mới trong Thánh Thần, và trở nên con cái Thiên Chúa.

Qua bí tích Rửa tội, chúng ta tháp nhập vào Đức Kitô, và trở thành con người mới.  Chúng ta được mời gọi để hoá thân thành Adong mới - tức là hóa thân thành Đức Kitô.  Cuộc sống trong Thánh Thần là đáp lời Thiên Chúa mời gọi chúng ta giữ lòng trung thành và thi hành bổn phận của những kẻ cai quản các tạo vật.  Bắt chước Đức Kitô là cách chúng ta quyết tâm chọn lựa cuộc sống trong Thánh Thần.

‘’Lạy Chúa, chúng con xin hết lòng cảm tạ, vì Chúa đã ban cho chúng con sự sống và ý hướng tự do, nhưng xin cho chúng con biết dùng sự tự do cách chính đáng.  Xin cho chúng con biết mở rộng đôi tai để nghe rõ tiếng nói thân thương của Chúa.  Amen.’’

Tin Mừng Máccô 7,14-23  -      Những Điều Xấu Xa,
                                     Đều Từ Bên Trong Xuất Ra.

Các Đìều Xấu Đều Từ Bên Trong Xuất Ra