Thứ Ba Sau Chúa Nhật 18 Thường Niên - Năm Lẻ
Các bài đọc trích sách: - Dân Số 12,1-13; - Thánh Vịnh
51,3-7.12-13; - Mátthêu 14,22-36
Cả ba anh em Mosê, Mariam và Aaron đều biết rõ việc Thiên Chúa xức dầu cho
những kẻ được Người tuyển chọn. Họ cũng được
một ơn gọi đặc biệt và được giao phó trách nhiệm riêng. Cả ba người đều nhận được ân sủng và tài năng
đầy đủ để kiện toàn chương trình của Thiên Chúa, trong suốt cuộc sống tại trần
gian.
Môsê được trao cho bổn phận làm thủ lãnh dân của mình
(Xuất Hành 3,10), Aaron được ủy nhhiệm làm phụ tá Môsê, trong các cuộc thương
thuyết với Phaoraô (Xuất hành 4,13-17), còn Miriam, là một nữ ngôn sứ, có trách
nhiệm hướng dẫn các phụ nữ, trong các công tác phụng tự, nhân chuyến vượt qua
Biển Đỏ (Xuất Hành 15,20-21).
Mỗi người
trong gia đình này được trao phó một trách vụ riêng và đều được xức dầu, vậy thì
nguyên nhân nào khiến có sự đối nghịch xảy ra giữa họ, như đã trình thuật trong
sách Dân Số, mà chúng ta vừa nghe? Aaron và Miriam phản đối Môsê rằng: ‘‘Thực
ra Thiên Chúa chỉ phán với một mình Môsê sao?
Người chẳng phán với cả chúng ta nữa ư?.‘‘ (Dân Số 12,2).
Những câu
hỏi sỗ sàng tương tự nói lên tâm hồn và trí óc của những con người tầm thường,
chứa đầy ghen tức và đố kị, có thể làm tan vỡ hoặc tiêu diệt sự liên kết trong
các giáo xứ và cộng đoàn! Là những người
đã được xức dầu, Aaron và Miriam chẳng có lý do gì để phải ghen tức! Là như thế là họ đã chỉ trích quyền phán quyết
của Thiên Chúa.
Người nói
những lời trên là tự cho mình cũng có một địa vị và ảnh hưởng lớn, với hậu ý hạ
thấp người được may mắn hơn mình, ở một lãnh vực nào đó. Lòng ghen tị là bản tính
tự nhiên của con người vị kỷ. Người có tính
ghen tị hoặc đố kị thường nuôi tư tưởng thốn trị kẻ khác.
Khi bị
tính ghen tị bám víu, làm chủ, con người dễ trở thành tàn nhẫn, trước tiên, với
chính bản thân mình. Người bị tính ghen
tị và đố kị hành hạ, họ không còn biết tìm cách làm đẹp lòng Chúa nữa, bởi vì lúc
nào họ cũng bận rộn lập kế hoạch làm thỏa mãn lòng tự ái của mình
Trong tất
cả mọi tôn giáo, từ những vị thánh lẫy lừng nhất đến các vĩ nhân, tất cả đều
cho rằng, ghen tị và đố kị là một thứ tội gớm ghiếc, có khả năng hủy hoại sự bình
an và hiệp nhất trong các cộng đoàn nhân loại.
Nếu có những cuộc bàn tán xấu, xuyên từ câu chuyện gẫu đến việc xâu xé
sau lưng nhau liên tục, diễn ra giữa các cá nhân, thì sớm muộn, sẽ tạo nên xung
đột, làm tổn thương hoặc hủy hoại cộng đoàn, gia đình và lối xóm,
Tại sao
những điều đáng tiếc kia lại có thể xảy ra trong các cộng đoàn tôn giáo? Bởi vì nhiều người chỉ nhìn kẻ khác bằng cặp
mắt so sánh và thường quan niệm rằng, Thiên Chúa thiên tư trong việc phân phát
các ơn huệ, nhưng họ quên rằng, Thiên Chúa trao cho mỗi người một trách vụ khác
nhau, tùy theo khả năng và tài trí riêng; Người có toàn quyền ban đặc sủng cho
một số ít người, bởi vì tất cả các ân huệ là của Người, và Người ban cho ai hoặc
giữ lại là tùy ý Người.
Ghen tị
và đố kị nói lên tâm trí một con người bất an, đặc biệt trên lãnh vực đức tin,
là căn nguyên phát sinh mọi tôi lỗi. Nếu
muốn chữa trị căn bệnh ấy, chúng ta cần sám hối. Đức Giêsu luôn chờ đợi các tội nhân thống hối,
đến xin Người chữa lành. Chúng ta cần
tin rằng, nếu đến trước Ngai Trời với lòng ăn năn, không những chúng ta được
tha thứ, mà còn thoát khỏi vòng nô lệ của ghen
tị và đố kị nữa.
‘‘Lạy Chúa Giêsu, con hối hận về những lần
con bị vùi dập, chìm đắm trong ghen tị và đố kị. Xin Chúa tha thứ cho con và giải cứu con khỏi
tình cảnh xấu xa, đồi bại ấy.‘‘
Thứ Ba Sau Chúa Nhật 18 Thường Niên
- Năm Lẻ & Năm Chẵn
Tin Mừng: - Mátthêu 14,22-36
Nếu chúng ta bắt chước phong cách yêu thương và phục
vụ tha nhân của Đức Giêsu, thì chúng ta cũng phải noi gương Người trong cầu
nguyện nữa. Những người hầu như không cảm thấy mệt mỏi trong việc phụng sự Thiên
Chúa và phục vụ tha nhân, thì luôn muốn dùng nhiều thì giờ trong việc cầu nguyện.
Đức Giêsu sống một cuộc đời hoàn toàn tuân phục ý Chúa
Cha, và không ngừng hiệp thông với Người, nhưng muốn được như vậy, Đức Giêsu cần
dành thì giờ riêng để cầu nguyện. Sau
khi đã dốc toàn lực để chữa lành các bệnh nhân và cung cấp thức ăn cho năm ngàn
người, Đức Giêsu đi riêng đến một nơi vắng vẻ để nghỉ ngơi.
Đời sống cầu nguyện không đối nghịch đời sống lao động: chỉ trong cầu nguyện Thiên Chúa mới ban cho
chúng ta sức mạnh và tinh thần để làm mọi sự theo ý Người trong thế gian. Dường như các môn đệ cũng dành nhiều thì giờ
trong việc cầu nguyện - nhờ thế các ngài
không còn sợ giông tố và chứng kiến sự kiện Đức Giêsu đi trên mặt nước.
Tuy nhiên, chúng ta không nên trách các ngài qúa đáng,
vì đã tỏ ra nghi ngờ điều các ngài nhìn thấy.
Chính Phêrô đã tự ý, muốn đi trên mặt nước đến với Đức Giêsu. Phêrô tin chắc là Chúa sẽ gìn giữ và che chở ông
khỏi bão tố và chết chìm. Tiếc thay, vừa
công bố niềm tin của mình xong, thì sóng gió nỗi dậy, đến nỗi Phêrô phải khẩn cấp
kêu cầu Đức Giêsu cứu giúp.
Khi cảm thấy qúa sợ hãi và mệt mỏi vì phải chiến đấu
chống lại các bão tố cuộc đời, chúng ta có thể tin chắc rằng Đức Giêsu sẽ đến và
nói với chúng ta rằng: ‘’Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!’’
(Mátthêu 14,27). Đấng đã làm cho sóng gió
phải yên lặng, có quyền trên tất cả mọi tạo vật, và như thế chúng ta không còn
sợ hãi gì khi Người ở với chúng ta.
Người kêu gọi chúng ta đến với Người trong niềm tin. Nếu luôn đưa cặp mắt chiêm ngưỡng Người, thì
chẳng có sự gì khiến chúng ta phải lo sợ; nếu luôn quan tâm tới những khó khăn,
trở ngại vây bọc chúng ta, thì chắc chắn chúng ta bắt đầu bị chìm đắm rồi đó! Nhưng nhờ có Đấng Cứu Thế, mà chúng ta không
bao giờ thất vọng hoặc sa ngã, và luôn bắt kịp bàn tay Người, hầu được cứu giúp
đúng lúc chúng ta cần.
‘’Lạy
Chúa Giêsu, xin giúp chúng con biết dùng thì giờ bên Chúa trong cầu nguyện, hầu
con có thể cảm thấy được an ủi và yêu thương.
Chúng con cảm tạ Chúa, vì Chúa luôn ở với chúng con bất cứ nơi nào chúng
con đi tới, và sẵn sàng cứu giúp chúng con, ngay cả khi mọi sự dường như thật sự
đen tối và tuyệt vọng.’’
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét