Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

Chúa Nhật 31 Thường Niên - Năm A

Chúa Nhật 31 Thường Niên  -  Năm A
Các bài đọc trích sách: - Malakhi 1,14b-2,2b.8-10; - Thánh Vịnh 130,1.2.3;
- 1 Thêxalônica 2,7b-9.13; - Mátthêu 23,1-12

Hồn Con, Con Vẫn Trước Sau

 
Lời Nói Và Việc Làm Luôn Gắn Liền Với Nhau

               Đức Giêsu kịch liệt công kích các kinh sư và những người Pharisêu, chỉ quan tâm và lo cho thân mình, chẳng thương cảm nỗi thống khổ của dân Chúa, rồi tìm cách trợ giúp họ.  Đức Giêsu nhìn thấy từ thâm tâm họ là những người muốn trở thành cái rốn vũ trụ, để mọi người phải chú ý và tôn qúi, đồng thời  đặt để họ vào nơi cao trọng và đối xử với họ như những nhân vật quan trọng (Mátthêu 23,5-7).  Vì không thương cảm dân Chúa, nên họ đã bó những gánh nặng mà chất lên vai người dân thấp cổ bé miệng (Mátthêu 23,4).

                 Lời và lối sống của người môn đệ cần liên kết mật thiết với nhau, thế nhưng, các kinh sư, mặc dù đã hiểu biết và thấm nhuần lề luật (tức là lời), nhưng lại không áp dụng vào đời sống hằng ngày.   Do đó, cuộc sống của họ không là chứng tá, nhưng phản lại lời.  Sự thiếu liên hợp này làm cho nhân dân không còn tin tưởng vào lời dạy của họ nữa.

                 Bất cứ ai muốn theo Đức Giêsu – dù đó là linh mục, tu sĩ hoặc giáo dân – cũng đều cần làm cho lời và lối sống phù hợp với nhau.  Vậy mỗi người chúng ta có thể tự hỏi mình:  Tôi có lắng nghe Lời Chúa khôngTôi có lưu tâm tôn vinh Danh Chúa (Malakhi 2,2),  bằng cách áp dụng lời Chúa vào cuộc sống của tôi không?  Nói cách khác, tôi muốn một cuộc sống tự tôn vinh mình hay để cho Chúa làm chủ đời tôi?

                 Theo lẽ tự nhiên, ai trong chúng ta cũng đều muốn mình là một ngọn hải đăng chiếu sang, và muốn tìm thỏa mãn riêng, cũng như tự tôn vinh mình.  Nhưng  khi Thiên Chúa tác động, trái tim chúng ta sẽ nhận được ân sủng của Người, và từ đó, chúng ta mới có thể tán tụng và yêu mến Người và sẵn sang phục vụ tha nhân. 

Muốn Chúa tác động và ban ân sủng của Người cho chúng ta, thì chúng ta cần ý thức và lo buồn về những hành động có tính cách tự cao tự đại của mình, đồng thời xin Người giải thoát chúng ta khỏi mọi hình thức tạo vinh dự, tìm kiếm địa vị, tự đắc, nâng mình lên; cũng xin người đổi mới chúng ta và ban cho chúng ta những trái tim thịt mềm, hầu chúng ta có thể tạo cơ hội gần gũi và giúp đỡ những kẻ cần đến tấm long bao dung  của chúng ta. 

Làm như vậy, Chúa sẽ tạo dựng trong chúng ta một trái tim của kẻ phục vụ, sẵn sàng nâng đỡ những ai ước ao làm rạng rỡ Thiên Chúa, nhưng đừng làm rạng rỡ chính mình.   ‘’Xin đừng làm rạng rỡ chúng con, vâng lạy Chúa, xin đừng, nhưng xin cho danh Ngài rạng rỡ, bởi vì Ngài thành tín yêu thương’’ (Thánh Vịnh 115,1).

                 ‘’Lạy Chúa, con muốn tôn vinh và ca tụng Chúa.  Xin Chúa giúp con xa tránh những ý tưởng tự tôn và làm rạng rỡ chính mình.  Xin cho trái tim con biết làm rạng rỡ danh Ngài.’’ 

Thứ Bảy Sau Chúa Nhật 30 Thường Niên - Năm Chẵn

Thứ Bảy Sau Chúa Nhật 30 Thường Niên  -  Năm Chẵn
Các bài đọc trích sách: - Philipphê 1,18b-26; - Thánh Vịnh 42,2.3.5bcd; - Luca 14,1.7-11


Hãy Tìm Kiếm Chúa Và Sức Mạnh Của Người

Đức Kitô Sẽ Bày Tỏ Quyền Uy Của Người

               Phaolô chỉ là người không chịu nén lòng mà thôi. Ngài giống như trái banh cao su - bị dội ngược! Trong đoạn Kinh Thánh hôm nay, chúng ta thấy Phaolô để ý tới những điều đã nghe là, Kinh Thánh đang bị rao truyền với các mục tiêu thiếu trong sáng.

                 Tuy nhiên, hình như Ngài tỏ vẻ không căng thăng đến ngạc nhiên về vấn đề này, và nhìn nhận rằng, điều rất thưởng tình là một vài người rao giảng Tin Mừng  mà chẳng vì ‘’ganh tị’’‘’tranh chấp’’, còn những kẻ khác thì không ‘’v ì ý ngay lành’’.   Rồi Ngài viết gì nữa?  ‘’Nhưng dù thế nào đi nữa với ý lành hay ý xầu, cuối cùng Đức Kitô được rao giảng, là tôi mừng’’ (Philipphê 1,18). 

                 Phaolô là một chuyên gia về nhân chủng và Ngài hiểu rõ ẩn ý và các suy tư phức tạp trong thâm tâm con người. Chẳng có gì đáng cho Ngài quan tâm hơn là việc Đức Giêsu được rao giảng.  Sứ điệp Tin Mừng tự nhiên có thể thay đổi tâm hồn và trí khôn nhân loại – Tin Mừng có sức mạnh chuyển hoán, không chỉ nơi mỗi người, nhưng là toàn thể xã hội, văn hóa và thế giới.

                 Đó là lý do khiến chúng ta vui mừng!  Chúng ta có thể học được rất nhiều từ Phaolô.  Đức tin nơi Đức Kitô làm cho cuộc sống của Phaolô luôn ở trong tình trạng chiến thắng.  Nếu sống, là Ngài sống vì Đức Kitô; nếu chết, là Ngài chết và ở với Đức Kitô:  ‘’Vì đối với tôi, sống là Đức Kitô, và chết là một mối lợi’’ (Philipphê 1,21).

Ngày Mai, 1 tháng 11 Kính Các Thánh Nam Nữ
Xin Xem Bài Đã Đăng, Cùng Ngày, Năm 2012 

Thứ Sáu Sau Chúa Nhật 30 Thường Niên - Năm Chẵn

Thứ Sáu Sau Chúa Nhật 30 Thường Niên  -  Năm Chẵn
Các bài đọc trích sách: - Philipphê 1,1-11; - Thánh Vịnh 111,1-2.3-4.5-6; - Luca 14,1-6


Sự Nghiệp Chúa Oai Phong Hiển Hách

Sống Công Chính Để Tôn Vinh Và Ngợi Khen Thiên Chúa

                 Phaolô bắt đầu gửi thư cho Giáo Hội Philipphê theo qui ước nhật trình của mình.  Với tư cách là người gửi, Phaolô chuyển lời chào thân mật và nồng ấm tới tất cả những ai nhận được thông điệp.  Chắc chắn thư này do chính tay Phaolô viết từ ngục thất.  Có những cuộc tranh luận về việc Ngài bị giam giữ ở đâu - một số tín hữu cho rằng tại Êphêsô (khoảng năm 53-55), trong khi một số khác nói là Sêraria (khoảng năm 57-59), nhưng chắc chắn hơn có lẽ là ở Rôma (khoảng năm 61); điều này phù hợp với trình thuật việc Phaolô bị câu lưu tại gia (Công Vụ Tông Đồ 28,14-31). 

Lá thư gửi tín hữu Philipphê là thành qủa sứ vụ ngục thất!  Philipphê là một thị trấn phồn thịnh thuộc địa của Rôma, và cư dân rất hãnh diện được làm công dân Rôma (Công Vụ Tông Đồ 16,21), ăn mặc giống như người Rôma và thường nói tiếng Latinh.

                 Mục đích chính khi viết thư này là, Phaolô muốn bày tỏ lòng biết ơn đến tín hữu Philpphê về tặng phẩm (chúng ta có thể đoán được là về vấn đề tài chính) họ đã gửi cho Ngài trong thời gian bị giam cầm (Êphêsô 1,5).  Nhân dịp này, Phaolô còn viết về một số vấn đề khác nữa, và vì thế, chúng ta mới phát hiện được nhiều điều tuyệt vời, thật đáng khâm phục, qua nội dung lá thư.

                 Chúng ta có thể đọc được nhiều điều gồm chứa trong tâm trí Phaolô:  Ngài say mê kể lể về các cực hình và những trường hợp Ngài phải gánh chịu (Philipphê 1,12-26), và Ngài thiết tha khuyên nhủ Giáo Hội cương quyết đứng vững và vui mừng, ngay cả những khi bị bách hại. (Philipphê 1,27). 

Những điều Phaolô quan tâm là khuyên nhủ các tín hữu hãy sống khiêm nhường và hiệp nhất với nhau (Philipphê 2,1-11), đồng thời ban lệnh cho Timôthê và Êpáprôđitô (2,19-30), cũng như cảnh cáo các tín hữu không được theo chính sách ‘’Do Thái hóa’’ (tức là những người tôn trọng lluật), và thành phần chống đối quân chủ (tức là những người theo tự do tư tưởng).

                 Philipphê là một thị trấn lừng danh trong vùng khai thác vàng tại Máxêđônia - chắc chắn là một thị trấn phong phú và được hưởng nhiều đặc ân.  Đó là lý do tại sao Phaolô không đề cập tới tư cách công dân trần thế, mà lại mô tả tư cách công dân nước trời như chân giá trị và là số phận chung cuộc của chúng ta (Philipphê 3,20).  Một trong các chủ đề vang dội t thư gửi tín hữu Philipphê này là ‘’niềm vui’’ (Philipphê 1,4, 25-26; 2,2; 29; 4,1).  Phaolô khẳng định rằng, đời sống người tín hữu Philipphê đặt trên nền tảng của niềm vui:  không phải là một đời sống vắng bóng khổ đau và khủng bố hay thử thách, nhưng chắc hắn là một cuộc sống trần đầy niềm vui.

                 ‘’Lạy Chúa Giêsu, khi theo dõi thư của Phaolô gửi tín hữu Philipphê, xin Chúa ban cho con niềm vui.  Xin cho con hiếu niềm vui khi đã được Thần Linh đổi mới, canh tân và tái tạo con.  Con cầu xin, nhờ Đức Giêsu Kitô Chúa chúng con.  Amen.’’

Thứ Năm Sau Chúa Nhật 30 Thường Niên - Năm Chẵn

Thứ Năm Sau Chúa Nhật 30 Thường Niên  -  Năm Chẵn
Các bài đọc trích sách: - Êphêsô 6,10-20; - Thánh Vịnh 144,1-2.9-10; - Luca 13,31-35
  
Chúa Là Khiên Mộc Cho Tôi Ẩn Náu

Hãy Tìm Sức Mạnh Trong Chúa

               Anh em có tin sự dữ hoặc ác thần không?  Anh em có tin lãnh vực thần thiêng không?  Anh em có tin sự mâu thuẫn giữa thiện và ác không?  Anh em có từ bỏ Satan không?  Hóc búa qúa, nhưng lại là những câu hỏi thực tế.  Việc mỗi năm lặp lại các lời hứa khi chịu phép Rửa tội là cách Giáo Hội mời gọi chúng ta tranh đấu chống lại ác thần và chấp nhận vương quốc Thiên Chúa. 

Là những người thuộc thế hệ cận đại, chúng ta thường có khuynh hướng biện bạch về sự có mặt của ác thần - chúng ta tự an ủi mình với ý tưởng cho rằng tổ tiên chúng ta ít học và kém hiểu biết về tâm lý, sinh lý và y học, nên tin vào sự dữ hay ác thần.  Trong khi chúng ta vẫn còn bàn cãi, thì các nghành khoa học lại viện dẫn lý do để bác bỏ ác thần, hay tuôn đổ một luồng ánh sáng mới trên ác thần, hoặc nói lên sự hiện hữu của ma qủi, và cuộc xung đột giữa sự thiện và ác. Khoa học đã tiến bộ, bệnh tâm thần là một thực tế, có thể chữa trị được, và như vậy không phải là cái gì cũng đều đổ lỗi cho sự dữ hoặc ác thần cả.

Tuy nhiên, thánh Phaolô đã nêu lên một nguyên tắc nền tảng về đời sống thần thiêng:  trận chiến thần thiêng là có thật và tất cả các tín hữu phải quyết tâm đối phó một cách nghiêm chỉnh.  Chúng ta thường chỉ nghĩ tới việc chiến đấu với đồng loai của mình.  Thánh Phaolô khẳng định là không -  cuộc chiến của chúng ta không phải là giữa con người với nhau, nhưng là với một vương quốc mà ngài mô tả những ‘’quyền lực’’, những ‘’bậc thống trị’’ ‘’thần linh quái ác chốn trời cao’’ (Êphêsô 6,12). 

Phaolô không phải là một nhân vật gây kinh hoàng hay người gây xáo động cho kẻ khác – Ngài là một tông đồ, một người sống trong Thần Linh.  Quan tâm tới lời cảnh giác của Phaolô và khuất phục trước lời khuyên dậy của Kinh Thánh là điều rất khôn ngoan. 

Phaolô đã xử dụng loại ngôn ngữ quân đội để bày tỏ các ẩn ý của mình. Phương cách trị liệu không phải là tháo lui và thu mình vào trong chiếc vỏ sò, nhưng là chiến đấu và đối phó.  Ngài căn dặn chúng ta là hãy ‘’nhận lấy toàn bộ binh giáp vũ khí của Thiên Chúa để đối phó và đứng vững nơi vị thế của mình’’ (Êphêsô 6,3).  Ác thần có thể đến từ nhiều phía, dưới mọi hình thức và dáng điệu giả dối bề ngoài – chúng có vô vàn gian kế và thể cách lừa phỉnh. 
Làm cách nào để chúng ta có thể đứng vững ở vị thế của mình? Cầu nguyện – là phương thế hữu hiệu duy nhất.  Một lời cầu nguyện đơn sơ, giản dị có thể đạt kết qủa viên mãn.  Chúng ta có thể dùng những lời cầu nguyện đại để như:  ‘’Lạy Chúa Giêsu, con chống trả các ý nghĩ này, nhân danh Chúa’’, hoặc ‘’nhân danh Chúa, con từ bỏ các ý nghĩ này’’, hay ‘’Satan, hãy lui lại đằng sau ta’’ hoặc ‘’Xin Mình và Máu Chúa gìn giữ con và ban cho con sự bình an trong tâm hồn.’’  Sống và cầu nguyện như vậy là tham dự vào trận chiến thần thiêng, mà chúng ta được mời gọi.

Lạy Chúa Giêsu, con giữ chặt vòng đai đức tin quanh thắt lưng con; Lạy Chúa Giêsu, con đặt sự công chính trên ngực, và ở trong tư thế chống trả ác thần và âm mưu của nó.

Thứ Tư Sau Chúa Nhật 30 Thường Niên - Năm Chẵn

Thứ Tư Sau Chúa Nhật 30 Thường Niên  -  Năm Chẵn
Các bài đọc trích sách: - Êphêsô 6,1-9; - Thánh Vịnh 145,10-14; - Luca 13,22-30


Kẻ Hiếu Trung Phải Chúa Tụng Thiên Chúa

Cha Mẹ Hãy Giáo Dục, Khuyên Răn, Sửa Dạy Con Cái

                 Phaolô quan tâm tới tất cả Dân Chúa – giầu, nghèo, sang , hèn, trẻ cũng như già.  Sự khôn ngoan của Phaolô là sự khôn ngoan ghi đậm trong Kinh Thánh, và Giáo Hội vẫn lớn tiếng, từ thế hệ này sang thế hệ khác, nói với nhân loại cách rõ ràng.  Phaolô thẳng thắn và thành thật trong lời khuyên dậy của mình. 

Con cái phải vâng lời cha mẹ.  Tại sao?  Vì đó là điều phải lẽ và đẹp lòng Thiên Chúa. Ngài khai triển cái ý tưởng phát xuất từ giáo huấn nền tảng của Kinh Thánh Do Thái giáo – đề cập tới việc con cái phải tôn kính cha mẹ.  Tại sao?  Lại nữa, đó là điều phải lẽ, nên làm như vậy, và làm như vậy thì chúng ta sẽ được Thiên Chúa chúc phúc. 
     
Hầu hết các cha mẹ đều hiểu rằng, không có việc nào khó khăn và phức tạp hơn là làm cha mẹ và dậy dỗ con cái, vì thế cha mẹ rất đáng được đền ơn.  Con cái là tương lai, là hy vọng và là niềm vui của chúng ta, tuy nhiên, không cha mẹ nào được trao tặng một cuốn cẩm nang hướng dẫn việc nuôi dưỡng con cái.  Thật là một trách nhiệm đầy khó khăn và thách thức - nhất là trong thời đại hiện nay - nhưng cha mẹ có thể dựa vào sự khôn ngoan ghi đậm trong Kinh Thánh, cùng với sự hướng dẫn của Giáo Hội, đồng thời nhờ tác động của Chúa Thánh Thần. 

Phaolô không quanh co, dài dòng, nhưng rất thực tế và rành mạch.  Theo Phaolô thì con người có một qui tắc tự nhiên, một lề luật tự nhiên, một lề luật của Thần Linh và lề luật của Thiên Chúa.  Cản trở, chống đối hoặc đá trái luật Chúa sẽ chuốc tai họa vào thân.  Chúng ta tất cả đều cần tới những bản tham biến, đường lối chỉ đạo và nguyên tắc hướng dẫn đời sống cho mình. 

Một nguyên tắc sống cơ bản là con cái phải vâng lời cha mẹ, nhưng cha mẹ không nên làm cho con cái sợ hãi, bực tức.  Tương quan giữa cha mẹ và con cái dựa trên nguyên tắc cả hai đều được dựng nên theo và giống như hình ảnh Thiên Chúa.  Đó là mối liên hệ đặt nền móng bằng sự tương kính - chứ không bằng thế lực, đe dọa hay vì áp lực mà vâng lời.

Giống như thánh Gioan Thánh Giá, thánh Phaolô được biết đến nhờ nói thẳng:  ‘’Không phải là vô lý, khi cha mẹ trợ giúp hoặc chuẩn bị cho con cái đi kiếm việc làm hay đi học, nhất là ‘’giáo dục chúng thay mặt Chúa bằng cách khuyên răn và sửa dậy’’ (Êphêsô 6,4).  Khép vào kỷ luật là thiết yếu, mà không cần hùng biện; tính nết, mà không cần lanh lợi; đức hạnh, mà không cần lời.  Những thứ ấy có thể đủ để chiếm được vương quốc Thiên Chúa.’  Gia đình là miền đất thử nghiệm và là phạm vi đào luyện nhân đức vậy!

‘’Lạy Chúa Giêsu Kitô, chúng con cảm tạ, vì Chúa đã ban cho chúng con tước vị làm cha mẹ.  Chúng con sám hối về các hình thức sai lầm chúng con đã làm, trong việc dưỡng dục con cái; chúng con kêu cầu Chúa tha thứ và chúc phúc cho chúng con.’’ 

Thứ Hai Sau Chúa Nhật 30 Thường Niên - Năm Chẵn

Thứ Hai Sau Chúa Nhật 30 Thường Niên  -  Năm Chẵn
Các bài đọc trích sách: - Êphêsô 4,32-5,8; - Thánh Vịnh 1,1-2.3.4+6; - Luca 13,10-17


Anh Em Hãy Ăn Ở Như Con Cái Ánh Sáng

Hãy Sống Tình Bác Ái Như Đức Kitô

                 Đức Giêsu kêu gọi chúng ta ‘’hãy nên hoàn thiện’’ (Mátthêu 5,48).  Phaolô dậy chúng ta phải bắt chước Thiên Chúa:  ‘’Vậy, anh em hãy bắt chước Thiên Chúa, vì anh em là con cái được Người yêu thương.  Và hãy sống trong tình bác ái, như Đức Kitô đã yêu thương chúng ta, và vì chúng ta, Người đã tự nộp mình làm hiến lễ dâng lên Thiên Chúa’’ (Êphêsô 5,1).  Thánh Gioan Thánh Giá nói:  Một linh hồn được thiêu đốt trong lửa mến thì dịu dàng, hiền lành, khiêm nhường, và nhẫn nhục.

                 Chúng ta cần trung thực với chính mình trong nhận thức:  tất cả mọi người đều muốn là nhân vật tử tế, hay thương xót và dễ tha thứ, nhưng chúng ta cảm thấy các điều ấy dường như qúa khó thực hiện.  Điều chính yếu để yêu và có thể yêu mến tha nhân, trước tiên, chúng ta cần hiểu rõ Thiên Chúa yêu mến chúng ta như thế nào.  Chúng ta không thể tự sức mình mà có thể yêu mến tha nhân được:  vì thế, chúng ta cần tới ơn phù trợ của Thiên Chúa, nhưng trên hết mọi sự, chúng ta cần ơn Chúa Thánh Thần.

                 Tuy nhiên, muốn tỏ lòng yêu mến tha nhân, mỗi khi bất bình, giận dữ, xung khắc với họ, chúng ta thường kêu cầu: ‘’Lạy Chúa, xin giúp con sẵn lòng yêu mến người này như ý Chúa muốn con làm như vậy.’’  Tiếc thay, lời kêu cầu ấy thật sự thiếu nền tảng.  Chúng ta chỉ có thể dễ dàng và sẵn lòng yêu mến tha nhân, khi cảm nhận rõ Thiên Chúa tha thứ và yêu mến chúng ta đến như thế nào, vì thế, lời kêu cầu nhất thiết phải là:  ‘’Lạy Chúa, con muốn biết rõ tình yêu Chúa và thấu hiểu ý nghĩa cái chết trên thập giá của Chúa, hầu con có thể yêu mến tất cả những kẻ mà con cảm thấy thật sự khó yêu mến’’. 

Thư gửi tín hữu Do Thái nói rõ, việc yêu mến Chúa là quyết định, là trách nhiệm và là việc làm của chúng ta.   Thiên Chúa không ép buộc chúng ta phải yêu mến Người, nhưng bổn phận của chúng ta là phải yêu mến Người, và tìm kiếm để khám phá ra tình yêu Thiên Chúa dành cho chúng ta.

                 Trong sách Đệ Nhị Luật, chúng ta đọc:  ‘’Anh em hãy chọn sống để anh em và dòng dõi anh em được sống, nghĩa là hãy yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em, nghe tiếng Người và gắn bó với Người’’ (Đệ Nhị Luật 30,19-20). 

Yêu là bản tính tự nhiên, yêu thì phải dùng thì giờ cho người mình yêu:  những người trẻ tuổi, nếu yêu mến nhau, chắc chắn không ngại dành thì giờ cho nhau, nhưng các bạn hữu trẻ tuổi ăn ở tốt với nhau, cũng cần có thì giờ gần gũi nhau, để đào sâu và giữ gìn tình bạn được lâu dài.  Dĩ nhiên, đối với Thiên Chúa cũng vậy.  Chúng ta cần có thời gian gần gũi Chúa trong kinh nguyện, đọc Lời Chúa, tham dự thánh lễ và rước Thánh Thể, hoặc chỉ cần dùng thời gian trong thinh lặng trước mặt Người.

                 ‘’Con đã yêu mến Chúa qúa trễ.  Nhưng, ôi đẹp biết bao, cũ cũng như mới.  Kìa, Chúa đang ở trong con, nhưng con lại ở bên ngoài Chúa’’
(Thánh Augustine)        

Ngày Mai, Kính Thánh Simon Và Giuđa Tông Đồ

Xin Đọc Bài Đã Đăng, Cùng Ngày, Năm 2013

Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2014

Chúa Nhật 30 Thường Niên - Năm A

Chúa Nhật 30 Thường Niên  -  Năm A
Các bài đọc trích sách: - Xuất Hành 22,20-26; - Thánh Vịnh 18,1-3.46.50; 
- 1 Thêxalônica 1,5-10; - Mátthêu 22,34-40

Chúa Là Đấng Giải Thóat Con

Yêu Người Thân Cận Như Chính Mình

                Đức Giêsu muốn dùng hai giới răn chúng ta vừa nghe để nói lên điểm chính yếu của Tin Mừng:  Chúng ta phải yêu mến Thiên Chúa trên hết mọi sự, và yêu mến tha nhân như chính mình.  Lệnh truyền của Đức Giêsu có tính cách quyết định, đòi buộc chúng ta phải luôn luôn thi hành cách nghiêm chỉnh cả hai vế; chứ không chỉ áp dụng khi chúng ta dâng thánh lễ, hoặc lúc chúng ta đọc kinh cầu nguyện, hay thực hiện các tác vụ tương tự.

                 Điều khiến chúng ta đáng ngạc nhiên là, mặc dù Thiên Chúa là Đấng quyền năng , vô thủy vô chung, tạo dựng muôn loài, muôn vật, trên trời và dưới đất, bao gồm cả chúng ta nữa, mà thực sự chỉ muốn chúng ta yêu mến Người mà thôi.  Như thế có nghĩa độc nhất là:  Thiên Chúa yêu mến chúng ta, nên Người cũng muốn chúng ta đền trả, bằng cách yêu mến Người. 

Trong suốt cuộc sống tại trần gian, Đức Giêsu đã hết lòng yêu mến Chúa Cha, và những kẻ Người gặp gỡ, kể cả thành phần ruồng bỏ, kết án và đóng đinh Người trên thập giá.  Và trước khi trút hợi thở cuối, Người còn kêu xin Chúa Cha ‘’tha tội cho họ, vì họ không biết việc họ làm’’ (Luca 23,34).

Đức Giêsu cũng cầu nguyện cho cả chúng ta, là những kẻ tội lỗi, đã góp phần vào việc đóng đinh Người trên thập giá.  Qua cuộc khổ hình và chịu chết trên thập giá, Đức Giêsu muốn làm chứng về tình yêu mà Người đã đón nhận từ Thiên Chúa Cha.

Hai giới răn yêu thương trong bài Tin Mừng hôm nay liên kết chặt chẽ với nhau.  Nếu tôi không yêu mến những người tôi có thể nhìn thấy (là anh chị em, là hàng xóm láng giềng của tôi), thì làm sao tôi có thể yêu mến một Thiên Chúa mà tôi không nhìn thấy được?  Các việc làm cụ thể có tính cách từ thiện dễ nhận thấy, như thăm viếng bệnh nhân, hoặc kẻ tù đầy, hay bố thí tiền của để mua sắm thức ăn, nước uống cho những kẻ đói khát…, chưa hẳn đã là hành động yêu mến chân thành.  Và nếu tình yêu chỉ bộc lộ bằng những hình thái như vậy, thì chúng ta rất dễ rơi vào con đường tự mãn.

Tình yêu còn đòi buộc chúng ta phải quảng đại tha thứ cho những người sống chung quanh, vì vô tình hoặc cố ý, đã gây buồn lòng chúng ta; đồng thời biết nhẫn nhục, chịu đựng các sai lầm nơi người khác.  Tuy rất khó, nhưng nếu chúng ta cố gắng nhận ra dung mạo Đức Giêsu nơi những người đang tạo nên cho mình sự khó chịu, buồn khổ và tức giận, thì chúng ta sẽ nhận thấy, tất cả các ‘’trái ý’’ kia chỉ là những ‘’thử thách mà Chúa gửi đến’’ để thánh hóa cuộc đời chúng ta mà thôi.

Có thể nói rằng, giới răn yêu thương là một vật phẩm qúi báu Thiên Chúa ban tặng cho nhân loại.  Đức Giêsu đã dùng mỗi người chúng ta, như một khí cụ sống động để đem tình yêu của Người chia sẻ cho những người lân cận.

Bổn phận và trách nhiệm của chúng ta là tạo dịp làm chứng cho mọi người biết gương mặt của Đức Giêsu, đồng thời chia sẻ với họ tình yêu và sức sống của Người nơi chúng ta.
 

Lạy Chúa Giêsu, con cảm tạ, vì Chúa yêu thương con và đòi buộc con phải chia sẻ tình yêu này cho mọi người.  Con nhận thấy trái tim con chai cứng, nên con thường nuôi các ý nghĩ có tính cách tiêu cực, đối với tha nhân.  Xin Chúa giúp con nhận biết tình yêu Chúa, và xin cho trái tim con được hòa tan trong trái tim Chúa.  Amen.’’

Thứ Bảy Sau Chúa Nhật 29 Thường Niên - Năm Chẵn

Thứ Bảy Sau Chúa Nhật 29 Thường Niên  -  Năm Chẵn
Các bài đọc trích sách: - Êphêsô 4,7-16; - Thánh Vịnh 122,1-2.3-4a.4b-5; - Luca 13,1-9

Ta Cùng Trẩy Lên Đền Thánh Chúa

Đức Kitô Là Đầu

               Bài hát mang tựa đề ‘’Top of the World - Đỉnh Địa Cầu’’ của Karen Carpenter gợi lên một cảm giác buồn, do tiếng hát thanh cao, gợi cảm của ca viên, đã một thời cố gắng giảm cân trong một chu kỳ qúa nhanh – và cuối cùng từ biệt cõi đời vì chứng bệnh làm biếng ăn uống.  Thiên tài nổi bật hay đặc sủng không thể ổn định phần còn lại trong cơ thể.  Ca viên quan trọng hơn bài hát, cũng như tiếng hát.

                 Trong thư gửi Giáo Hội Côrintô (1 Corintô 12), Phaolô nhấn mạnh tới một số đặc sủng khác nhau mà Chúa đã ban xuống cho Giáo Hội; trong đó bác ái và hiệp nhất là những đặc sủng thiết thực nhất.  Không phải ai cũng nhận được cùng một loại đặc sủng và có chiều kích như nhau, nhưng Thiên Chúa ban cho mỗi người một đặc sủng riêng (Rôma 12,6).
 
Bảng liệt kê trong đoạn Kinh Thánh hôm nay chưa bao gồm đủ mọi khía cạnh (theo Rôma 12,4-8; 1 Côrintô 12,4-11), chỉ tập trung vào những đặc sủng hướng tới thành phần lãnh đạo, những người có nhiệm vụ tổ chức, hướng dẫn và  phát triển Giáo Hội.  Các đặc sủng này có mục đích trang bị Thân Mình mầu nhiệm Đức Kitô, cung cấp những nhu cầu cần thiết để xây dựng Giáo Hội.

Thành phần lãnh đạo Giáo Hội (các giám mục, linh mục, phó tế…, nhưng cũng gồm cả các cha mẹ, thầy dậy, nhân viên quản lý, vân…vân…) cần dậy bảo và huấn luyện những người có bổn phận nhận thức, phát triển và thực hành các đặc sủng do Thiên Chúa ban.  Không nên cất dấu (xem Mátthêu 25,25ff) hoặc đem các đặc sủng ra xử dụng vì lợi ích riêng, nhưng hãy phục vụ ‘’vì ích chung’’ (1 Côrintô 12,7).

Cung cấp, quản trị và xây dựng là một tiến trình không ngừng nghỉ.  Đứa trẻ cần có thời gian, sự kiên nhẫn và tập luyện, sao cho phù hợp với các phần tử khác trong thân thể của chúng thế nào, thì Giáo Hội cũng cần tiếp tục hoạt động và vận dụng để tiến tới sự ‘’hiệp nhất trong đức tin.’’  Phaolô nêu lên cho chúng ta biết như một mục đích, chứ không chỉ như một đôi bàn tay khéo léo hay cặp chân có bắp thịt rắn chắc, nhưng ‘’nhân cách trưởng thành’’ - với tất cả các cơ phận phát triển đều đặn và hoạt động chính xác.

Giáo Hội có ý nghĩa gì đối với Bạn?  Phía đằng sau các viên đá và gạch, bạn có nhìn thấy những viên đá sống động là con người, đang bầy tỏ mối tương quan tình yêu với Đấng Cứu Độ và với nhau không?  Bạn có thuộc thành phần những viên đá đó không?  Mỗi ngày Bạn có lớn mạnh hơn trong sự kết hợp mật thiết trong Đức Kitô không?
 
‘’Lạy Chúa Thánh Thần, xin giúp con khám phá và nhận thức rõ các đặc sủng Chúa đã ban cho con; xin dậy con biết xử dụng các đặc sủng ấy trong việc phục vụ Chúa, tại tư gia, tại côngsở, và với tha nhân của con, cũng như trong Giáo Hội.’’

Thứ Sáu Sau Chúa Nhật 29 Thường Niên - Năm Chẵn

Thứ Sáu Sau Chúa Nhật 29 Thường Niên  -  Năm Chẵn
Các bài đọc trích sách: - Êphêsô 4,1-6; - Thán Vịnh 24,1-2.3-4b.5-6; - Luca 12,54-59


Chúa Làm Chủ Hoàn Cầu Với Toàn Thể Dân Cư

Anh Em Hãy Duy Trì Sự Hiệp Nhất

                 Phaolô khuyên nhủ tín hữu Êphêsô nên sống xứng với ơn gọi mà họ đã nhận được từ Thiên Chúa.  Để sống xứng với ơn gọi, chúng ta cần có một cuộc đời tràn ngập tình yêu -  một ơn gọi vô cùng cao nhã!  Tình yêu là thuẫn che, chống đỡ mọi sự.  Đời sống đích thực của người Kitô hữu là dẹp bỏ tất cả, ngoại trừ tình yêu:  Thiên Chúa yêu mến chúng ta trước khi chúng ta yêu mến Người và tha nhân.

                 Chúng ta không nên làm cho đời sống người Kitô hữu trở nên qúa phức tạp bằng những đam mê trần tục.  Yêu mến Thiên Chúa và yêu mến tha nhân là phương châm sống và là tiếng kèn kêu vang nơi chúng ta.  Tuy nhiên, tình yêu của chúng ta phải có tính cách cụ thể.  Tình yêu Kitô giáo là tình yêu agape, một thứ tình yêu tự hiến. 

Tình yêu agape được mô tả là ‘’hoàn toàn khiếm tốn và hòa nhã… mà mỗi người hằng ấp ủ một tình yêu sẵn sàng trao ban, không vụ lợi, và nỗ lực duy trì sự hiệp nhất mà Thần Khí đem lại, bằng cách ăn ở thuận hòa gắn bó với nhau’’ (Êphêsô 4,3).  Tình yêu không phải là một thương phẩm:  chúng ta không thể mua bán được.  Giống như đức tin:  là một tặng phẩm đến từ Thiên Chúa.  Và tình yêu nơi chúng ta cũng giống như tình yêu Thiên Chúa, phải được trao ban và đón nhận vô điều kiện.

                 Chân phuớc Têrêsa Calcuta dậy chúng ta phải yêu mến tới khi tự cảm thấy mình thật sự đau đớn.  Thánh Augustine Hippo, người đã viết nhiều tác phẩm về tình yêu, hiểu rõ rằng, sở dĩ ngài lâm vào vòng tội lỗi và rơi chìm trong bóng đen là vì ngài đã đi tìm tình yêu cách sai lầm:  ‘’Ước vọng duy nhất đã thống trị tôi trong việc tìm kiếm lạc thú, đơn giản chỉ để yêu và được yêu.’’  Sau khi tòng giáo, Augustine kết luận:  ‘’Hãy yêu và làm điều mình muốn’’.

                 Giống như thánh Phaolô, Augustine cho rằng, tình yêu là thuẫn che, chống đỡ mọi sự:  ‘’Tình yêu hoàn tất mọi công việc thuộc phạm vi của chúng ta.   Mục tiêu là lý do khiến chúng ta chạy về phía đích điểm, và từ đó chúng ta sẽ được nghỉ ngơi’’.  Catherine Siena, thánh nữ vĩ đại và là tiến sĩ Giáo Hội đã nghe tiếng Chúa nói trong một thị kiến, rằng:  ‘’Ta đã dựng nên linh hồn con với một khả năng để yêu mến -  vì thế, con không thể sống mà không yêu mến.  Thực vậy, tình yêu là lương thực của con.’’ 


                 ‘’Lạy Thiên Chúa và Là Cha Của Con, xin cho con yêu mến Chúa với một tâm hồn bốc lửa.  Lạy Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa và Là Đấng Cứu Độ con, xin cho con yêu mến Chúa với một trái tim tràn đầy tình yêu.  Lạy Chúa Thánh Thần, là Chúa và là Đấng Ban Sự Sống,  xin cho con yêu mến Chúa với một trái tim tận hiến.  Lạy Thiên Chúa Ba Ngôi, vì yêu mến Chúa mà con đem tình yêu, lòng nhân từ và thương xót đến với anh chị em chúng con. Amen’’.          

Thứ Ba, 14 tháng 10, 2014

Thứ Năm Sau Chúa Nhật 29 Thường Niên - Năm Chẵn

Thứ Năm Sau Chúa Nhật 29 Thường Niên  -  Năm Chẵn
Các bài đọc trích sách: -  Êphêsô 3,14-21; - Thánh Vịnh 33,1-2.4-5.11-12.18-19; - Luca 12,49-53


Chương Trình Chúa Ngàn Năm Bền Vững
  
Xin Được Bén Rễ Sâu Và
Xây Dựng Vững Chắc Trên Đức Ái


                 Một trong những điều khiến chân có thể bước đi được, trước tiên là chiếc đầu gối phải cử động.  Thánh Phaolô hoàn toàn tán đồng lời phát biểu trên, bởi vì chính Ngài đã thực hiện như vậy – qùi gối khi cầu nguyện.  Bài đọc hôm nay, trích từ thư của thánh Phaolô gửi tín hữu Êphêsô, trình bầy một lối cầu nguyện cổ điển, rất phong phú, thâm sâu và thật đáng ghi nhớ.

                 Nhiều người tỏ ra âu lo và e dè về các tư thế cần áp dụng trong lúc cầu nguyện - ngồi, đứng, đi, lái xe hoặc tản bộ, trong suốt một ngày.  Đúng ra thì tất cả các dáng diệu kể trên đều có giá trị tương đồng; tuy nhiên, qùi gối trước nhan thánh Thiên Chúa là thái độ khiêm nhường và cung kính hơn tất cả.

                 Tại sao Phaolô qùi gối trước mặt Thiên Chúa?  Bởi vì Chúa Cha là Đấng rất đáng tôn vinh, ca ngợi, thờ phượng và phụng sự.  Chúng ta cầu xin nhiều thứ:  thành công, sức khỏe và hạnh phúc, cho riêng mình và những người thân yêu xa gần.  Biết rằng người Kitô hữu tại Êphêsô có những âu lo và nhiều nhu cầu thiết yếu, khiến Phaolô không ngừng cầu xin Chúa Thánh Thần ban thêm sức mạnh để con người nội tâm nơi họ được vững vàng (Êphêsô 3,16) và xin cho họ, nhờ lòng tin, được Đức Kitô ngự trong tâm hồn (Êphêsô 3,17).
 
                 Tại sao chúng ta không cầu xin như thế cho một ai đó trong thời hiện tại?  Đó là lời cầu xin tuyệt luân!  Đề cập tới vấn đề cầu nguyện, C.S. Lewis nói:  ‘’Cầu nguyện là van xin.  Thực chất việc van xin khác hẳn với hành vi áp đặt, tức là có thể hoặc không có thể nhận được từ người ban phát.  Và nếu Đấng khôn ngoan vô cùng lắng nghe lời van xin của các tạo vật hữu hạn và xuẩn ngốc, thì đương nhiên, thỉnh thoảng Người sẽ ban cho hoặc từ khước họ’’.
   
Người là Đấng chính trực:  cầu nguyện là van xin, và chúng ta có nhiều điều cần van xin Thiên Chúa.  Tuy nhiên, lời cầu nguyện của Phaolô là một loại van xin khác biệt – Ngài van xin cho những kẻ mà Ngài có trách nhiệm về đời sống tâm linh, nhận biết Đức Kitô – và lời kêu cầu này đã được Thiên Chúa chấp nhận và ban ơn.

                 Phaolô cầu xin cho các tín hữu được bén rễ sâu và xây dựng vững chắc trên đức ái, để cùng toàn thể dân thánh đủ sức thấu hiểu mọi kích thước dài, rộng, cao, sâu và nhận biết tình thương của Đức Kitô, là tình thương vượt qúa sự hiểu biết (Êphêsô 3,17-19).  Chúng ta cùng nhau cầu xin như vậy - nếu đó cũng là nhu cầu thiết thực của mỗi người – để Thiên Chúa tác động và làm những việc cả thể trong chúng ta, hơn lòng chúng ta kêu xin và mong đợi.


                 ‘’Hãy yêu mến cầu nguyện.  Hãy thúc dục tâm hồn hăng say cầu nguyện trong mỗi ngày, và hãy đem các khó khăn trong cuộc sống vào cầu nguyện.  Hãy cầu nguyện bằng cách mở rộng tâm hồn đón nhận ân sủng Thiên Chúa.  Hãy nài xin, hãy tìm kiếm và để tâm hồn chúng ta rộng mở, hầu đủ khả năng tiếp nhận Người.’’

Thứ Tư Sau Chúa Nhật 29 Thường Niên - Năm Chẵn

Thứ Tư Sau Chúa Nhật 29 Thường Niên  -  Năm Chẵn
Các bài đọc trích sách: - Êphêsô 3,2-12; - Isaia 12,2.3+4bcd.5.6; - Luca 12,39-48

Hãy Tạ Ơn Chúa, Cầu Khẩn Danh Người

Tôi Đã Trở Nên Người Phục Vụ Tin Mừng

                 Isaia nhận thức rằng, khi thời gian đã viên mãn thì Vương quốc Thiên Chúa sẽ có cả Dân Ngoại nữa (Isaia 19,18-25).  Chương trình cứu chuộc của Thiên Chúa khởi đi từ dân Israel, nhưng ý định của Người là muốn dân Do Thái và Dân Ngoại cùng chung hưởng ân sủng nơi vương quốc của Người.

                 Hiện nay Đức Giêsu là con đường duy nhất đem ơn cứu độ đến cho nhân loại, như Phêrô đã công bố lúc Người bị dẫn tới trước Thượng Hội Đồng Sanhedrin:  ‘’Ngoài Người ra, không ai đem lại ơn cứu độ, vì dưới gầm trời này, không có một danh nào khác được ban cho nhân loại, để chúng ta phải nhờ vào danh đó mà được cứu độ’’ (Công Vụ Tông Đồ 4,12).  Trong Đức Kitô, với Đức Kitô và qua Đức Kitô, mọi sự đều thay đổi:  mọi sự đều mới và được cải tiến.

                 Phaolô hiểu rõ, trong Đức Kitô, thánh nhân tìm thấy sự phong phú khôn lường, ngoài những ước mơ hoặc sức tưởng tượng của chúng ta:  ‘’ để loan báo cho dân ngoại Tin Mừng về sự phong phú khôn lường của Đức Kitô, và soi sáng cho mọi người được thấy đâu là mầu nhiệm Thiên Chúa đã an bài.  Mầu nhiệm này dã được giữ kín từ muôn thuở nơi Thiên Chúa là Đấng tạo thành vạn vật (Êphêsô 3,8-9).

Phaolô dùng từ ngữ ‘’Mầu Nhiệm’’ để diễn tả chương trình của Thiên Chúa vẫn được giữ kín qua nhiều thời đại, và nay mới được tỏ lộ nơi Đức Kitô.  Mầu nhiệm được giữ kín, nhưng nay được tỏ lộ nơi Giáo Hội, với sự hiện diện của cả người Do Thái lẫn Dân Ngoại, hòa giải với nhau nhờ máu châu báu Đức Giêsu.

Qua Đấng Messia, di sản của dân Israel được chuyển giao cho Dân Ngoại để họ trở thành đồng bạn với dân thánh Israel.  Giáo Hội là thân mình của cả đôi bên, được hòa giải nhờ máu châu báu Đấng Messia, đã tác tạo đôi bên thành một người mới duy nhất nơi chính bản thân mình (Êphêsô 2,15).

Thập tự giá nghĩa là Do Thái và Dân Ngoại có đồng quyền lãnh nhận ơn cứu độ và trở nên một trong Đức Kitô – không kể chúng ta thuộc thành phần ra sao trong xã hội, hay chủng loại nào, hoặc tuổi tác bao nhiêu.  Điều kỳ diệu cần đề cập tới, là trong Đức Kitô, mọi khác biệt và hỗn tạp đều được uốn nắn để trở nên hài hòa, nhờ thành qủa của thập giá.

Thập giá Đức Kitô đã mang lại cho chúng ta một chiến thắng lớn là sự tự do và lòng tin tưởng mỗi khi đến cùng Thiên Chúa.  Thánh nữ Rosa thành Lima nói:  ‘’Ngoài thập giá, không còn chiếc thang nào khác có thể giúp chúng ta lên được thiên đàng’’.  Thánh Louis đệ Montfort nói:  ‘’Linh hồn thực sự khát khao đức khôn ngoan, hơn tất cả, phải thấu hiểu, mầu nhiệm thập giá là con đường sống’’.


‘’Lạy Chúa Giêsu, nhờ thập giá, Chúa đã cứu chuộc thế gian.  Qua thập giá Chúa, mọi khôn ngoan nơi Thiên Chúa đã được tỏ lộ, và chúng con vui sướng vì được trở nên thành viên trong Giáo Hội của Chúa, đúng như kế hoạch và mục đích muôn thuở của Chúa.  Amen.’’

Thứ Ba Sau Chúa Nhật 29 Thường Niên - Năm Chẵn

Thứ Ba Sau Chúa Nhật 29 Thường Niên  -  Năm Chẵn
Các bài đọc trích sách: - Êphêsô 2,12-22; - Thánh Vịnh 85,8-13; - Luca 12,35-38

Hạnh Phúc Thay Những Người Kính Sợ Thiên Chúa

Người Đã Liên Kết Chúng Ta Thành Một
                
                 Niềm tin nơi dân tộc Israel dường như là mối cản trở trong tương quan giữa người Do Thái và Dân Ngoại.  Trong giao ước đầu tiên, Thiên Chúa đã làm cho dân Do Thái tách ly khỏi tất cả các nước khác. 

                 Tại chương 56, từ câu 3 đến 8, ngôn sứ Isaia ước mong ‘’dân ngoại’’  (tức là những người không thuộc dòng dõi Do Thái) sớm gắn bó với Thiên Chúa, nhưng thực tế, dù cố gắng hết sức, Dân Ngoại cũng chỉ được xếp vào loại ‘’công dân hạng hai’’, hoặc tệ hơn, là bị xua đuổi, vì thuộc thành phần ô uế.

                 Xét về lãnh vực thể lý, chính trị, cũng như tôn giáo đều là những trở ngại, nhất là căn cứ vào Lề Luật Môsê, một bộ luật, với các điều khoản lý tưởng, do bàn tay và trí óc con người lập nên, liên quan tới vấn đề lao động, ăn uống, thờ phượng, vệ sinh, môi trường, ngày Sabát, vân… vân…, khiến người Do Thái và Dân Ngoại phải sống cách biệt nhau.

                 ‘’Bức tường ranh giới’’ trong đền thờ Giêrusalem (ngăn cản không cho phép Dân Ngoại đặt chân vào khu vực những người Do Thái làm việc thờ phượng), đủ nói lên sự khác biệt nêu trên, và do đó đã phát sinh các hành động thù nghịch.  Dưới con mắt dân Do Thái, Dân Ngoại chỉ là những người ‘’xa lạ’’, và là ‘’ngoại kiều’’, không có quyền công dân (Êphêsô 12,12).

                 Qua thập giá, sự tương giao đã trở thành hiện thực.  Các thanh gỗ trên thập giá nói rõ sự tương giao theo chiều dọc (tức là giữa Thiên Chúa với con người) và chiều ngang (tức là giữa con người với con người).  Xét trên mặt phẳng chiều dọc, thì người Do Thái cũng như Dân Ngoại đều là những kẻ tội lỗi, và rất cần tới Ơn Cứu Chuộc là Máu Thánh Đức Kitô.  Xét trên mặt phẳng chiều ngang, thì những khác biệt giữa người Do Thái và Dân Ngoại đã bị mờ nhạt dưới bóng dáng thập giá. 

                 ‘’Bức tườngg ranh giới’’ không còn giá trị, bởi vì đền thờ mới không phải là một cơ chế vật chất, nhưng là một hiện thể thuộc lãnh vực tâm linh (Êphêsô 12,20-22; Gioan 4,23; Máccô 14,58).  Đền thờ mới không tỏ lộ thái độ nhượng bộ Dân Ngoại cách miễn cưỡng, nhưng chính là mở rộng bàn tay đón mời tất cả mọi dân tộc.  Vì thế, trong Đức Kitô, dân Do Thái và Dân Ngoại đã liên kết thành ‘’một thân thể’’. đó là Giáo Hội.

                 Giáo Hội bao gồm tất cả các dân tộc, thuộc đủ mọi lớp tuổi, màu da, văn hóa, tiếng nói, nghề nghiệp, trình độ học vấn, lương bổng, cá tính (Galát 3,26-28).  Chúng ta khác biệt nhau, giống như các loài động vật và thực vật trên mặt đất.  Nhưng, khác biệt không có nghĩa là chúng ta phải tạo nên sự phân rẽ.
 
           Khi đề cập tới các giáo phái, linh mục Raniero Cantalamessa, vị giảng thuyết của Đức Giáo Hoàng nhắn bảo: ‘’điều làm chúng ta liên kết với nhau có giá trị lớn hơn điều làm chúng ta phải ly gián nhau.’’

                 ’’Lạy Chúa Thánh Thần, xin dậy con biết tán dương tính cách đa dạng của Giáo Hội; xin giúp con biết lợi dụng sự khác biệt nơi những người đồng tín ngưỡng với con, để tất cả mọi người tận tâm duy trì sự hiệp nhất mà Thần Khí đem lại, bằng cách ăn ở thuận hòa, gắn bó với nhau.  Amen.’’  

Thứ Hai Sau Chúa Nhật 29 Thường Niên - Năm Chẵn

Thứ Hai Sau Chúa Nhật 29 Thường Niên  -  Năm Chẵn
Các bài đọc trích sách: - Êphêsô 2,1-10; - Thánh Vịnh 100,1b-2.3.4.5; - Luca 12,13-21

Hãy Nhìn Nhận Chúa Là Thượng Đế
  
Chúng Ta Là Tác Phẩm Của Thiên Chúa

                 Đoạn Kinh Thánh hôm nay chiếm một vị thế cốt yếu trong Tân Ước; giúp tâm hồn chúng ta thêm vui tươi và phấn khởi, có thể vươn lên tới trời cao, mỗi khi đọc và hiểu rõ những điều kỳ diệu Thiên Chúa đã làm cho chúng ta.

Tác giả thư gửi tín hữu Êphêsô không nghi hoặc tình trạng tuyệt vọng của chúng ta trước khi tòng giáo.  Chúng ta đã chết do tội lỗi gây nên, làm mất ơn nghĩa Thiên Chúa, và hoàn toàn không còn có thể trở về với Người được nữa.
 
Điều tuyệt vời ở nơi Thiên Chúa là Người luôn tác động mạnh mỗi khi chúng ta lâm vào tình trạng tưởng như hoàn toàn vô vọng.  Nhưng Thiên Chúa, người Cha nhân lành, giầu lòng thương xót và rất mực yêu mến chúng ta, nên dầu chúng ta đã chết vì sa ngã phạm tội, Người cũng đã cho chúng ta được cùng sống với Đức Kitô.  Người đã cho chúng ta được cùng sống lại và cùng ngự trị với Đức Kitô Giêsu trên cõi trời (Êphêsô 2,5-7).

                 Xem ra như thế có vẻ ghê gớm, nhưng chúng ta không còn cách nào khác hơn, để có thể diễn tả bằng ngôn từ đời thường, vì điều tác giả đang chứng kiến là điềm thiêng, dấu lạ mà Thiên Chúa làm nơi mỗi người đã chịu phép Rửa Tội và trở về với Đức Giêsu trong niềm tin. 

Nâng chúng ta dậy từ cõi chết để đi vào sự sống, Thiên Chúa Cha đến và ở lại với chúng ta (Gioan 14,23).  Qua thần Linh, và trong tình yêu, Người tạo cho chúng ta một mối liên kết chặt chẽ với Người và Con của Người, dưới hình thể Thiên Chúa Ba Ngôi.

                 Trong đức tin và qua Bí Tích Rửa tội, chúng ta được đón nhận tước vị cao trọng là làm con cái Thiên Chúa.  Vậy đã là con, thì cũng là thừa kế với Đức Kitô (Rôma 8,15-17).  Và là con cái Thiên Chúa, chúng ta có thể mạnh dạn bước tới nhan thánh Người (Do Thái 10,19).
 
                 Vì chúng ta, tất cả đều là những kẻ phải chịu nhiều gian truân, thử thách, nên chúng ta không luôn cảm thấy vui mừng và an bình trong cuộc sống hằng ngày.  Nhưng, nếu tin tưởng vững chắc rằng, Thiên Chúa, trong Đức Giêsu đã nâng chúng ta lên và đưa chúng ta đến chốn, mà chúng ta có thể nghe được tiếng Người, đồng thời đón nhận sự hướng dẫn của Thần Linh, và từ trong thâm tâm chúng ta được tự do tiếp xúc với Người.

                 ‘’Abba Cha ơi! Con cảm tạ vì Cha đã tỏ lòng yêu thương chúng con.  Xin Cha giúp chúng con vững tin là Cha đã làm mọi sự vì chúng con, và đã ban cho chúng con tước vị cao trọng là con cái Cha.  Amen. 

Thứ Hai, 13 tháng 10, 2014

Chúa Nhật 29 Thường Niên - Năm A

Chúa Nhật 29 Thường Niên  -  Năm A
Các bài đọc trích sách: - Isaia 45,1.4-6; - Thánh Vịnh 96,13.5.7-10; 
- Thêxalônica 1,1-5: - Mátthêu 22,15-21

Của Thiên Chúa Trả Về Thiên Chúa

Có Được Phép Nộp Thuế Cho Xêda Hay Không?

                 Đức Giêsu phải đối đầu với một đồng minh gian ác:  Bọn luật sĩ lãnh đạo tôn giáo, và nhóm theo phái bảo hoàng, gồm những kẻ thù nghịch cùng Đức Giêsu, liên kết với nhau thành một tổ chức. 

                 Điều ngạc nhiên là mỗi nhóm có một đường lối hoạt động khác nhau, thế mà hiện nay lại qui hướng về cùng một mục tiêu.  Họ tung ra nhiều ‘’chiêu’’ khác nhau, quyết tâm gây khó khăn để chống đối Đức Giêsu.  Hai nhóm này là hai thế giới khác biệt, nhưng có chung một vấn nạn là ‘’THUẾ’’. 

                 Nhóm biệt phái thuộc thành phần lãnh đạo Do Thái giáo, phẫn nộ trước vấn đề nộp thuế cho nhà cầm quyền ngoại bang xâm lược.  Họ cho rằng, dân Israel nộp thuế cho ngoại bang, là cách bầy tỏ sự nghi ngờ quyền thượng tôn của Thiên Chúa.

                 Trái lại, phái Hêrôđê là thân hữu, và là những kẻ ủng hộ Hêrôđê Antipa, người đang được nhà cầm quyền Rôma đặt để cai trị dân.  Họ không chống đối việc nộp thuế cho Rôma; ngoài ra, họ còn trực tiếp tham gia điều hành hệ thống thuế vụ tại Palestine.

Hình Và Danh Hiệu Này Là Của Ai Đây

                 Cả hai nhóm đều muốn Đức Giêsu cho biết, dân Do Thái có nên nộp thuế cho nhà cầm quyền Rôma, hay hoàn toàn từ khước.  Họ hy vọng tìm được sơ hở trong câu trả lời của Đức Giêsu: một là có thể làm phật ý nhóm lãnh đạo tôn giáo; hai là vi phạm luật lệ nhà cầm quyền Rôma.  Nhưng, cũng là cách họ muốn có một lý do chính đáng, để đi tới quyết định hợp lý, hầu có thể giữ được tín nhiệm với cả phía tôn giáo lẫn chính trị.

                 Trong thế giới cổ lai, đồng tiền thường được coi như tài sản riêng của thủ lãnh quốc gia.  Đức Giêsu giải thích, nếu ai dùng đồng tiền của thủ lãnh, tức là người đó tự đặt mình dưới quyền thống trị của nhân vật ấy, bởi vì, dùng tiền do thủ lãnh đúc, tức là thừa nhận quyền bính của nhân vật liên hệ.  Điểm đáng lưu ý là Đức Giêsu không mang trong mình một đồng tiền nào, nên Người phải yêu cầu một người khác đưa cho Người xem đồng tiền. 

                 Nếu mặt đồng tiền khắc hình hoàng đế Xêxa, thì đồng tiền đó thuộc về Xêxa, và như thế dân Israel phải trả thuế cho Xêxa.  Cùng một thể thức, vì con người giống hình ảnh Thiên Chúa, nên nhiệm vụ của chúng ta, tiên quyết, là phải thi hành bổn phận đối với Thiên Chúa.  Qua lối giải thích ấy, Đức Giêsu muốn cho các đối thủ của Người biết, họ cũng cần quan tâm tới món nợ phải đền trả cho Thiên Chúa, giống như tình trạng nộp thuế cho hoàng đế.

                 Là công dân mang danh nghĩa người Kitô hữu, chúng ta có hai bổn phận:  Một bổn phận đối với Thiên Chúa, và một bổn phận đối với chính quyền địa phương.  Chúng ta đang sống trong hai thế giới, vừa là công dân Nước Trời; vừa là công dân trần thế.  Là những người Kitô hữu, bổn phận của chúng ta, trải dài từ việc đi đầu phiếu, cho đến vấn đề săn sóc môi sinh; từ việc tôn trọng luật lệ quốc gia, cho đến vấn đề thực hiện các công tác từ thiện.
 
                 Là con cái Chúa, và là những người thi hành ý Chúa, chúng ta có bổn phận tranh đấu cho công lý và hòa bình thế giới.  Trên tất cả, chúng ta có bổn phận trao trả ‘’bản thân mình’’ cho Thiên Chúa.  Vì ‘’chính Người đã dựng nên ta, và ta thuộc về Người’’ (Thánh Vịnh 100,3)

                 ‘’Lạy Chúa, xin giúp con trở thành một công dân trung tín của vương quốc Thiên Chúa giữa trần gian này.  Xin giúp con sống xứng đáng một con người được tạo dựng theo và như hình ảnh Thiên Chúa.  Amen.’’