Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2015

Chúa Nhật 18 Thường Niên - Năm B

Chúa Nhật 18 Thường Niên  -  Năm B
Các bài đọc trích sách: - Xuất Hành 16,2-4.12-15; - Thánh Vịnh 78,3-4.23-25.54;
- Êphêsô 4,17.20-24; Gioan 6,24-35

 

Giá trị đích thực trong cuộc sống của ta là gì?  Động lực và khí năng nào thúc đẩy ta tiếp tục sống và hoạt động mà không cảm thấy mệt mỏi? 

Con người dồn tất cả nỗ lực vào các mục tiêu như tìm kiếm tiền của, đuổi bắt công danh và xây dựng đời sống gia đình; nhưng lại không biết hướng tâm hồn vào lãnh vực nào! 

Khi đám đông hỏi Đức Giêsu ’’là họ phải làm gì để thực hiện những việc Thiên Chúa muốn họ làm.’’  Người đã cho một câu trả lời khiến họ sửng sốt.  Người bảo họ rằng, ’’việc Thiên Chúa muốn các ông làm, là tin vào Đấng Người đã sai đến’’.

Lúc bấy giờ đám đông có thể nghĩ:  loại công việc đó là gì?  Đức Giêsu có ý nói cho họ biết, chính Người là Đấng đáng cho họ tìm kiếm, và cách giúp họ có thể tìm thấy Người là tin vào Người, chứ không cần dồn khả năng và thiện chí vào việc thực thi những công trình to lớn khác.

Không tìm kiếm Người, tức là ta đang lao mình vào cuộc sống bận rộn, dành dật cho được miếngg cơm manh áo chóng qua mau tàn, và như thế, chẳng bao giờ ta cảm thấy thỏa mãn, vì những đòi hỏi bất tận trong một kiếp người.

Đức Giêsu có thể ban cho ta của ăn trường sinh.  Thực vậy, Người không chỉ ban cho ta của ăn đó mà thôi, nhưng chính Người là Bánh Trường Sinh.  Nếu ta đến với Người trong đức tin, ta sẽ không bao giờ c̣n thèm khát thêm sự ǵ khác nữa.

Ta cần đón nhận Bánh nuôi dưỡng sự sống mỗi ngày.  Có nhiều cách để ta thực hiện việc ấy.  Cầu nguyện và đọc Kinh Thánh là những phương cách giúp ta tiếp cận với Đức Kitô, và nhờ đó, Người có thể ban cho ta một cuộc sống mới.

Nhưng cách tốt nhất là tham dự thánh lễ do chính Đức Kitô Giêsu thiết lập cho ta.  Đức Giêsu mời gọi ta đón rước Mình và Máu Người dưới hình Bánh và Rượu, v́ ’’ai ăn thịt và uống máu Tôi, thì được sống muôn đời, và Tôi sẽ cho người ấy sống lại vào ngày sau hết.’’ (Gioan 6,54). 

Nếu rước Đức Giêsu Kitô trong tâm tình của kẻ tin yêu, thì chúng ta được chia sẻ sự sống lại với Người trên thiên đàng vậy.  Đám đông đi theo Đức Giêsu chẳng qua là vì được ăn uống no nê phần xác, chứ thực sự họ chẳng hiểu rõ nội dung thông điệp của Người, để họ biết Người là Bánh Trường Sinh.  Ta cần hy sinh và cố gắng rước của ăn tồn tại muôn đời.

’’Lạy Đức Kitô Giêsu, Chúa là Bánh Trường Sinh và chỉ một mình Chúa có thể làm cho con được mãn nguyện.  Mỗi khi con rước Chúa trong thánh lễ, xin Chúa gia tăng sức mạnh để con chiến thắng tội lỗi hầu con biết phụng thờ Chúa mỗi ngày một hơn.  Amen.’’

Thứ Bảy Sau Chúa Nhật 17 Thường Niên - Năm Lẻ & Năm Chẵn

Thứ Bảy Sau Chúa Nhật 17 Thường Niên  -  Năm Lẻ & Năm Chẵn
Tin Mừng:  - Mátthêu 14,1-12

 
 
                 Chữ Phúc Âm, tất nhiên, có nghiã là Tin Mừng.  Chính Đức Giêsu hướng sự quan tâm tới vấn đề này, ngay từ buổi đầu sứ vụ của mình.  Thí dụ, trong Tin Mừng của Luca, Người khai mở giáo lý của mình bằng lời dẫn của ngôn sứ Isaia: ‘’Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, để tôi loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn.’’  (Luca 4,18). 

                 Cùng với sứ vụ này, các sách Tin Mừng đặc biệt hướng tới những người tốt lành, mà chính Đức Giêsu, tất nhiên, cả những người cố gắng trở nên tốt lành, chẳng hạn như các môn đệ.  Tương tự như vậy, các sách Tin Mừng cũng trình bày cho chúng ta biết mặt tiêu cực của nhân loại chúng ta, tức là nêu rõ ba nhân vật đáng nhớ nhất trong lịch sử, vì đã làm những việc vô cùng sai trái đối với con người.  Các nhân vật đó là Philatô, Guiđa và Hêrôđê.

                 Điểm nổi bật nơi cả ba nhân vật này nói lên rằng họ không phải là những bức tranh biếm họa, nhưng là các nhân vật phản diện phim hoạt hình đơn thuần. Thay vào đó, mỗi nhân vật đều được đối xử cách tri thức, nhậy cảm, một sự hiểu biết tâm lý con người, cũng như lòng từ bi.  

                 Thí dụ, Giuđa được miêu tả là một người đã tận tâm với Đức Giêsu, nhưng ông sa ngã vì tính tình tham lam.  Điều đáng lưu ý là, mặc dù tên tuổi ông đã trở thành điển hình cho sự phản trắc, nhưng các thánh sử vẫn còn cảm giác rõ ràng về tính bản thiện nơi một con người, đã từng được Đức Giêsu ưng tuyển.    

Tên của Philatô sống mãi trong Kinh Tin Kính cũng như các sách Tin Mừng, nhưng thực sự ông là một con người phức tạp.  Ông tạo được nhiều ấn tượng nơi Đức Giêsu, và hình như ông dự tính trả tự do cho Đức Giêsu (xem Gioan 19,4).  Tuy nhiên, khi nhìn thấy phản ứng giận dữ của đám đông, ông sợ qúa; và, cũng như Giuđa, vì điểm yếu của mình, ông đã dành được một chỗ đầy ô nhục tại sảnh đường.

                 Mátthêu nêu lên những điểm tương tự về Hêrôđê trong bài đọc hôm nay.  Thánh sử minh xác, cũng như Pilatô đối xử với Đức Giêsu, Hêrôđê thực sự không muốn giết Gioan Tẩy Giả, nhân vật gây nhiều ấn tượng cho Hêrôđê qua giáo lý của mình, nhưng vẫn kết án ông bằng một cái chết thảm thương, vì Hêrôđê qúa mềm yếu, đến nỗi không đủ can đảm chống lại ý muốn của những người khác.

                 Từ những dẫn lý nêu trên, chúng ta có thể rút ra được hai điểm chính.  Thứ nhất, lưu ý tới chiều sâu tâm lý của các thánh sử, về quan điểm ứng xử của con người khi cần áp dụng những phương tiện đê tiện nhất. Thứ hai, chúng ta có thể học từ những phản ví dụ về ba con người đàn ông này.  Ác Thần xúi giục nên các cá nhân liên hệ đã hành động cách tồi tệ; nhưng do yếu đuối của con người, và nếu ở vào hoàn cảnh như họ, chưa chắc chúng ta đã hành xử cách ôn hòa.  Mỗi người chúng ta nên tìm hiểu tiểu sử của Giuđa, Philatô và Hêrôđê, không vì lý do kết tội, nhưng là để suy tưởng về ân sủng của Thiên Chúa.  

Thứ Sáu Sau Chúa Nhật 17 Thường Niên - Năm Lẻ & Năm Chẵn

Thứ Sáu Sau Chúa Nhật 17 Thường Niên  - 
Năm Lẻ & Năm Chẵn
Tin Mừng:  - Mátthêu 13,54-58

 

                 Câu 57 là câu chính trong bài đọc hôm nay.  Năm chữ ngắn trong câu này nói nhiều tới Đức Giêsu:  ‘’Họ vấp ngã vì Người.’’ Thiên Chúa biết, ngay từ giây phút Đức Giêsu sinh ra, thì loài người đã xúc phạm đến Người.   

                 Thực vậy, người ta đã vấp phạm tới danh tính Đức Giêsu -  nhiều người đã dùng tên Người để thề thốt!  Mátthêu khéo léo thu tóm một số nghi vấn diễn đạt các hành vi xúc phạm đến Đức Giêsu.  Các nghi vấn đụng chạm tới gia phả của Người -  Đức Giêsu sinh ra ở đâu, thân phụ mẫu của Người là ai, và Người sống bằng cách nào – (Có phải Người là con bác thợ mộc chăng?).

                 Những kẻ gièm pha nhìn Đức Giêsu qua lăng kính thấp hèn – nghĩa là họ nhìn Đức Giêsu với quan điểm thế tục, chứ không nhìn Người với quan điểm siêu nhiên.  Họ định tính giá trị, khả năng và nhân phẩm của Người theo sự hiểu biết thông thường nơi thế gian, mà chúng ta vẫn dùng để phán xét và công kích nhau.  Đức Giêsu làm cho trần gian biến thành một nhân loại mới, một tạo vật mới - biết cúi đầu bái phục và tôn vinh Người, chứ không như những kẻ từng xúc phạm tới Người.     

                 Chúng ta nên cẩn trọng, đừng lỗi phạm tới Đức Giêsu. Chúng ta có thể dễ dàng lỗi phạm tới Đức Giêsu, dưới hình thức công kích các giáo điều của Người hoặc chống đối lời khuyên dạy của Giáo Hội.  Không phải tất cả những gì Đức Giêsu giảng dạy đều dễ dàng tiếp thu và đón nhận:  chẳng hạn, Người nói: nếu mắt anh làm dịp cho anh phạm tội, thì tốt hơn là hãy móc nó ra mà vứt đi; và Người còn nói thêm: bất cứ ai tra tay vào cầy mà con quay lại phía đằng sau, thì không xứng đáng vào Nước Trời.

                 Với tư cách là người rất có quyền thế và đầy lòng khoan dung, Đức Giêsu đề cập tới vấn đề tội lỗi, sự chết, thiên đàng, hỏa ngục và phán xét; Người không ngần ngại khi công bố, số phận đời đời của nhân loại liên quan chặt chẽ tới thái độ và khả năng nhận biết Người.  Đức Giêsu đến trong thế gian để gây chia rẽ: đó là nguyên nhân tạo nên chống đối.  Đức Giêsu đến để làm chứng và tháp nhập chúng ta vào nhân loại mới của Thiên Chúa, vào tạo vật mới của Thiên Chúa.

                 Đó là một đặc quyền lớn lao, mà có lẽ chúng ta chưa từng bao giờ nghĩ tới, đúng như lời C.S. Lewis diễn tả:  ‘’Thiên Chúa trở nên người phàm cốt ý là biến đổi các tạo vật thành con cái của Người; không chỉ đơn giản là sản sinh những con người tốt đẹp hơn con người cũ, nhưng là để sản sinh một nhân loại mới. Như thế không giống như tập luyện một con ngựa biết nhẩy tốt hơn và tốt hơn, nhưng giống như là biến con ngựa thành một tạo vật mang đôi cánh.’’ 
                
                 ‘’Lạy Chúa Giêsu, chúng con vui mừng vì ơn cứu độ chúng con nhận được, và ước ao ôm ấp toàn bộ Tin Mừng.  Chúng con tuyên xưng Chúa là Chúa và là Vua, đồng thời mỗi ngày hết lòng sống theo Tin Mừng.’’

Thứ Năm Sau Chúa Nhật 17 Thường Niên - Năm Lẻ & Năm Chẵn

Thứ Năm Sau Chúa Nhật 17 Thường Niên  - 
Năm Lẻ & Năm Chẵn
Tin Mừng:  - Mátthêu 13,47-53

 

                 Vào thời Đức Giêsu, hình thức bắt cá phổ biến nhất là dùng một cái lưới, rồi đứng ở trên bờ quăng xuống biển, cá sẽ lọt lưới; hoặc chèo thuyền ra xa khỏi bờ, lấy một chiếc lưới vét, cũng quăng vào mặt biển, rồi di chuyển chiếc thuyền cho đến khi lưới vét cuốn trọn mọi thứ ở dưới nước theo tuyến đường liên hệ, vào trong thuyền, không kể là túm được cái gì giá trị hay không.  Đức Giêsu so sánh Nước Trời giống như một chiếc lưới vét ở trần gian, không phân chia khác biệt giữa người tốt và kẻ xấu.

                 Đức Kitô ủy thác cho Giáo Hội rao giảng Tin Mừng cho toàn thể thế giới, và ân cần đón nhận tất cả mọi người muốn gia nhập Hội Thánh.  Việc phân chia ai là người xứng đáng và ai là người bất xứng; ai là người thánh thiện và ai là kẻ tội lỗi, không thuộc nhiệm vụ và quyết định của loài người.  Hầu hết mỗi cá nhân trong chúng ta gồm một hỗn hợp cả hai thành phần tốt và xấu, và chúng ta cũng dư biết, con người có thể thay đổi lối sống - trở nên tốt hơn hay tồi tệ hơn. 

                 Ở trần thế này, nhiều người dường như khá công bình, chính trực, nhưng thực tế lại đồi bại hơn cả những người bề ngoài xem ra xấu xa, bê bối.  Chỉ Thiên Chúa mới có thể dò xét được các điều bí ẩn trong tâm hồn của mỗi cá nhân, và chính vì thế, mà chúng ta phải dành quyền phán quyết cho Thiên Chúa.  Đức Giêsu là Đấng luôn ân cần tiếp đón phường tội lỗi và những kẻ bị người Do Thái sùng đạo ruồng rẫy, xa lánh.  Ngoài ra, Người còn lên tiếng báo cho người Pharisêu biết người thu thuế và tội lỗi có thể vào Nước Trời trước các ông.

                 Đức Giêsu là Đấng đầy lòng thương xót; Người ân cần tiếp đón tất cả mọi thành phần, mặc dù Người nhận thấy sự khác biệt giữa người làm đúng và kẻ hành động sai.  Đức Giêsu dành nhiều thì giờ cho kẻ tội lỗi, nhờ thế Người mới giúp họ ăn năn, sám hối.  Đừng phán xét kẻ khác không có nghiã là chúng ta làm ngơ trước tội lỗi và sai lầm; nhưng chúng ta nên nhớ rằng mọi người trong chúng ta đều là những kẻ tội lỗi, và có thể chúng ta còn tồi tệ hơn cả những kẻ mà chúng ta xét đoán.

                 Chúng ta luôn luôn phấn đấu để có thể vượt thắng tội lỗi và trở nên thánh thiện, đồng thời chúng ta cũng nên cố gắng dẫn đưa người khác trở nên thánh thiện hơn, và giúp họ chiến thắng tội lỗi đang biến họ thành nô lệ của chúng.  Thiên Chúa kêu gọi chúng ta nên thánh, và Đức Giêsu cho chúng ta biết, sẽ có một cuộc phán xét vào ngày tận thế, và Thiên Chúa sẽ tách biệt người được cứu độ ra khỏi hàng ngũ kẻ bị hư mất.    

                 ‘’Lạy Chúa Giêsu, xin giúp con trở thành ngư dân tốt lành, ra đi và đem nhiều người về với Giáo Hội của Chúa.  Chúng con nguyện xin cho chúng con mỗi ngày càng nên thánh thiện, hầu chúng con có thể giúp những người khác cũng nên như vậy, hầu tất cả chúng con đều sẵn sàng vào Ngày Phán Xét.’’

Thứ Tư Sau Chúa Nhật 17 Thường Niên - Năm Chẵn

Thứ Tư Sau Chúa Nhật 17 Thường Niên  -  Năm Chẵn
Tin Mừng:  - Mátthêu 13,44-46

     

                 Tháng Mười Một năm ngoái, một sinh viên trường đại học Cambridge  tham dự chương trình Ai Muốn Làm Triệu Phú và đã thắng 32.000 bảng Anh.  Sinh viên trúng giải đã xung toàn bộ số tiền cho qũi một ngôi nhà cho trẻ em khuyết tật ở Thái Lan.

                 Lydia Nash, đang theo khoa tâm lý học tại trường cao đẳng Wadham, được một phần thưởng tiền mặt, trong cuộc thi đố vui, đặc biệt dành cho các giáo sư và sinh viên năm thứ nhất, do đài truyền hình ITV tổ chức.  Năm 2003, cô đã từng phục vụ Qũy Chăm Sóc các Tín Hữu Kitô Giáo, lo cho trẻ em bị bỏ rơi, ngay ngoại ô Bangkok, và nay cô quyết định dành số tiền thưởng cho Qũy này.  

                 Với số tiền thưởng kia, Lydia Nash có thể làm được nhiều việc cho bản thân mình, nhưng cô đặt những người khác lên hàng đầu, đồng thời lên tiếng:  ‘’Tôi ôn lại, lần đầu tiên thấy các em nằm trong nôi, chẳng có tình yêu hoặc lòng thương mến.  Số tiền tôi được, là tặng vật Thiên Chúa gửi đến; tôi cảm thấy tôi có bổn phận phải cho đi số tiền ấy, và tôi biết, phần lớn số tiền sẽ được gửi tới Thái Lan.’’

                 Tom Monagham được kể là một trong số những công ty thành đạt nhất Hoa Kỳ.  Ông vừa thu được một tỷ mỹ kim nhờ bán một loạt các máy bay trực thăng, phi cơ phản lực, xe hơi, du thuyền và các đồ tạo tác qúi hiếm khác, mà ông đã sưu tầm.  Ông muốn dung số tiền thu được để phục vụ Chúa và Giáo Hội.   

Libet Rausing là nữ thừa kế một tài sản trị giá 6 tỉ ba trăm triệu bảng Anh, và nếu xét về giá trị tinh thần Kitô giáo, thì bà được kể là một nhân vật qúa hào phóng, đầy lòng từ thiện, đã dâng cúng số tiền cho Giáo Hội.   Lydia Nash, Tom Managhan và Liber Rausing chia sẻ một điều – nhờ mỗi người trong họ đã khám phá được một kho tàng cao trọng và qúi giá hơn tiền của.


                 Dụ ngôn hôm nay tập trung vào hai cá nhân, một người khám phá được kho báu chôn giấu trong ruộng, còn người khác, một thương gia, thành công trong việc tìm kiếm viên ngọc đẹp - cả hai người đều làm cho cuộc sống của mình thay đổi – các quyết định thay đổi là một tưởng thưởng đến với họ.  Người Tây phương giầu có vật chất, nhưng nghèo khó về tinh thần.  Trong xã hội tiêu thụ, hằng ngày người ta phụng thờ thần tài và tận hưởng các thú vui riêng lẻ.

                 Nhưng, nói cho cùng, con người không thể tìm được hạnh phúc lâu bền trong thế giới vật chất - người ta chỉ tìm được hạnh phúc nơi một cá nhân, và cá nhân đó chính là Đức Giêsu.  Có thể minh xác rằng, vận mệnh của chúng ta nằm ở phía bên kia trái đất này, sứ vụ của chúng ta là phục vụ Thiên Chúa và yêu mến tha nhân, là khám phá ra khó báu chôn giấu trong ruộng và tìm kiếm viên ngọc đẹp, nhờ ân sủng Thiên Chúa.
 
                  ‘’Lạy Chúa Giêsu Kitô, Chúa là kho báu và là viên ngọc.  Chúa đem sự  ổn định và an bình đến cho chúng con, đồng thời giúp chúng con ý thức rằng, cuộc đời là nơi tạo dựng sự thánh thiện và hiểu biết Ba Ngôi Thiên Chúa:   Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần.’’

Thứ Ba Sau Chúa Nhật 17 Thường Niên - Năm Lẻ & Năm Chẵn

Thứ Ba Sau Chúa Nhật 17 Thường Niên  - 
Năm Lẻ & Năm Chẵn
Tin Mừng:  - Mátthêu 13,36-43

 

                 Dụ ngôn lúa và cỏ lùng chỉ thấy trong Tin Mừng của Mátthêu.  Đó là một giáo huấn giúp chúng ta có thể định tính được giữa sự chân thật và bất chính, công bình và bất công.  Đức Giêsu, Con của Đất, dựa trên những hiểu biết, mà Người đã quan sát và nhận xét về tình hình nông nghiệp vào thế kỷ thứ nhất tại Palestin, đặc biệt là hiện tượng thiên nhiên đầy thú vị liên hệ tới sự tương tự giữa lúa và cỏ lùng!  

                 Thực vậy, lúa và cỏ lùng lớn mạnh như nhau, cho đến giai đoạn tăng trưởng cuối cùng mới có sự khác biệt rõ ràng hơn.  Dụ ngôn dạy chúng ta nhiều điều:  gây nguy hại do việc phán đoán chớp nhoáng và vội vàng; hoạt động của Thiên Chúa trong cuộc sống con người; tầm mức quan trọng trong việc nhận thức sâu sắc; và thực tế hóa trong việc phán đoán.  Tâm lý chung của nhân loại là thích hoặc hay phán đoán và phân biệt đối xử.   

                 Với dụ ngôn thanh nhã này, Đức Giêsu không nói với thế gian về các tiêu chuẩn cần thiết trong cuộc đời, nhưng đặt điều kiện cho những người thuộc về Giáo Hội (tức là Nước Trời).  Cỏ dại và cỏ lùng cùng mọc lên trong Giáo Hội – đây là một thực tế phát sinh từ cảm nghiệm hằng ngày.  Không cần thật sự thông hiểu lịch sử Giáo Hội, chúng ta vẫn có thể biết, qua các hiện tình bê bối và xấu xa đã xảy ra, tạo ảnh hưởng rất bất lợi trong đời sống Giáo Hội.

                 Nguyên tắc cơ bản và thâm sâu nơi đời sống đức tin Kitô giáo là dành quyền phán xét cho Thiên Chúa.  Còn chúng ta, chỉ một mực tuân theo qui trình hướng dẫn dành cho cộng đồng giáo dân, từ lời nói cũng như việc làm, sao cho phù hợp với lời Chúa và Giáo Hội răn dạy. 

                 Chúng ta cần để quyền phán xét choThiên Chúa, bởi vì như chúng ta biết, vào một ngày, Thiên Chúa sẽ phán xét thế gian – Mọi người đều có bổn phận sống sao cho đúng với phẩm cách con người.  Đời sống tinh thần Kitô giáo lành mạnh và cao thượng xét đoán tội lỗi, chứ không xét đoán kẻ tội lỗi. 

Thánh Phanxicô đệ Sale, bậc thầy trong đời sống thiêng liêng, viết:  ‘’Tôi xin anh em, đừng bao giờ nói xấu người thân cận, hoặc nói bất cứ điều gì, dù là rất nhỏ, có thể xúc phạm hay gây tổn hại đến họ… Trên tất cả, chúng ta chỉ nên trách cứ tội lỗi, và hãy tìm đủ mọi cách, theo khả năng riêng của mình, che chở và tha thứ cho kẻ thuộc về tội lỗi.’’   

Lời khuyên dạy khôn ngoan của thánh Phanxicô là ánh sáng soi dẫn chúng ta – Giáo Hội hổ thẹn vì tiếng xấu do loài người gây nên, nhưng Giáo Hội luôn ôm ấp, che chở và bảo vệ con cái mình vào lòng, còn việc xét xử, như lời dụ ngôn răn dạy, nên để cho Thiên Chúa.

‘’Lạy Chúa Giêsu, ơn Chúa đủ để sưởi ấm tâm hồn và rửa sạch trí khôn của những kẻ tội lỗi cứng lòng nhất.  Xin Chúa giúp, với tình yêu Chúa, con có thể đến với tất cả mọi người. 

Thứ Hai Sau Chúa Nhật 17 Thường Niên - Năm Lẻ & Năm Chẵn

Thứ Hai Sau Chúa Nhật 17 Thường Niên - 
Năm Lẻ & Năm Chẵn
Tin Mừng:  - Mátthêu 13,31-35 



                 Hạt cải tượng trưnh tính cách tự nhiên của một phẩm vật qúi giá đựng  trong cái bọc nhỏ.  Hạt cải là loại nhỏ nhất mà các nông dân Palestin đã sử dụng, tạo điều kiện cho nó trở thành một loại cây cao lớn tới trên ba mét.  Hạt nhỏ bé, ẩn giấu và kín đáo mà lực mạnh, có thể sản sinh hoa trái.  

                 Nắm men cũng tương tự như vậy.  Mặc dù không ai nhìn thấy dáng thể và hình thành của men, nhưng thiếu men, bánh không thể nở và khi nướng không tạo được kết qủa đúng mức. Đức Giêsu dùng các dụ ngôn này để dạy chúng ta những bài học rất quan trọng về đời sống tâm linh.  

                 Dụ ngôn hạt cải và nắm men phản ảnh trung thực đời sống Đức Giêsu và sức mạnh của Tin Mừng.  Đức Giêsu xuất thân từ nhóm nông dân nghèo khổ tại một làng quê tăm tối thuộc xứ Palestin.  Người hành nghề thợ mộc cho đến năm ba mươi tuổi.  Người sống cuộc đời rao giảng lưu động trong ba năm. Người không làm chủ bất cứ một căn nhà nào, và cũng không lập gia đình. 

Khi còn là một thanh niên trẻ, Đức Giêsu luôn bị các luồng dư luận bất lợi dồn dập tấn công.  Bạn bè bỏ rơi và phản bội, không nhận biết Người, và trao nộp cho kẻ thù hành hạ, chế nhạo, đánh đập, chửi mắng, cuối cùng đóng đinh Người trên thập giá giữa hai tên trộm cướp.  Những tên hành hình cá đố nhau để dành mảnh tài sản duy nhất mà Người có tại cõi đời này là: chiếc áo choàng.  Khi chết, xác Người được hạ xuống và đem tới mai táng trong phần mộ mượn của ngươi khác.
 
               Tuy nhiên, cuộc sống ẩn giật và qúa tầm thường kia đã trở thành mẫu mực quan yếu trong lịch sử nhân loại.  Tất cả các lực lượng bộ binh tập trung lại, tất cả các lực lượng hải quân được huy động, tất cả mọi quốc hội thiết lập và đồng qui tụ, cũng như tất cả các vua chúa, quan quyền kết hợp thành một khối, chưa đủ để có thể tạo ảnh hưởng tuyệt đối với lịch sử thế giới, bằng và như cuộc sống của nhân vật Giêsu.

Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2015

Chúa Nhật 17 Thường Niên - Năm B

Chúa Nhật 17 Thường Niên  -  Năm B
Các bài đọc trích sách:  - 2 Vua 4,42-44; Thánh Vịnh 145,10-11.15-18;
- Êphêsô 4,1-6; - Gioan 6,1-15

 

Đức Giêsu nổi tiếng là người hay làm phép lạ và chữa lành bệnh tật.  Chính vì thế mà đi tới đâu Người cũng lôi cuốn được nhiều môn đệ, đủ mọi lớp tuổi. 

Thấy đông đảo dân chúng đến với mình, Đức Giêsu hỏi Philiphê ( xuất thân gần khu vực Bétsaiđa), nhân viên đảm trách ẩm thực:  ’’Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?’’  Trong tình cảnh ấy, điều Philiphê thắc mắc thật có lý và dễ hiểu:  ’’Tám tháng lương cũng không đủ tiền mua cho mỗi người một chút bánh.’’   

Cũng vì thế mà Đức Giêsu đã làm phép lạ để có thức ăn cho tất cả đám đông đi theo Người.  Đức Giêsu cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn và phân phát cho những người ngồi ở đó.  Tiếng Hy Lạp ’’eucharisteo’’ có nghĩa là ’’dâng lời tạ ơn’’, tiếng Anh là ’’eucharist’’… 

Thánh sử Gioan muốn chúng ta hiểu rõ Đức Kitô Giêsu là Đấng, không chỉ nuôi dưỡng dân Người bằng thức ăn đi vào dạ dầy, nhưng còn bằng thực phẩm dẫn đến sự sống vĩnh cửu.

Thánh sử Gioan mời gọi chúng ta tìm hiểu sâu xa hơn về phép lạ trọng đại làm cho bánh hóa nhiều, mà ngẫu nhiên bốn thánh sử đều đã ghi chép – (Máccô 6,31-44; 8,1-10; Mátthêu 14,13-21.15,32-38; Luca 9,10-17).

Chúa Thánh Thần muốn mở rộng tâm trí mỗi cá nhân, để chúng ta có thể nhìn thấy và hiểu rằng, Đức Kitô Giêsu chính là Bánh Hằng Sống.  Đức Giêsu đã lấy Mình và Máu Người nuôi dưỡng chúng ta.  Thánh Thể là của ăn nuôi sống chúng ta trong hiện tại cũng như sau này.

Chúng ta dùng thức ăn nuôi sống thân xác thế nào, thì chúng ta cũng cần Bánh Hằng Sống là Thánh Thể dưỡng nuôi phần hồn chúng ta như vậy.  Nếu thiếu dinh dưỡng, thân xác chúng ta sẽ tiều tụy, gầy mòn và chết; và linh hồn cũng vậy.

Nuôi năm ngàn người bằng bánh, biểu tượng  Đức Giêsu là Bánh Trường Sinh.  Chúng ta được phúc, bởi vì, qua phép Thánh Thể, chúng ta không chỉ tiếp nhận dấu lạ, nhưng là một sự thật, tức là Mình và Máu Đức Kitô Giêsu.

Thánh giáo hoàng Gioan Phoalô II có lần nói:  ’’Không cảm động sao được, khi biết Đấng ban Thân Mình cho nhân loại, đang ở rất gần chúng ta, tuy thuộc về những trang sử qúa vãng, nhưng là một biến cố sống động diễn ra trong hiện tại, qua một con đường tốt lành, đó là Bí Tích Mình và Máu Thánh Đức Giêsu, hạt giống phát sinh sự sống bất diệt nơi con người mỏng dòn hay chết của chúng ta.’’

Thứ Bảy Sau Chúa Nhật 16 Thường Niên - Năm Lẻ + (Năm Lẻ & Năm Chẵn)

Thứ Bảy Sau Chúa Nhật 16 Thường Niên  -  Năm Lẻ
Các bài đọc trích sách: - Xuất Hành 24,3-8; - Thánh Vịnh 50,1-2.5-6.14-15; - Mátthêu 13,24-30

 
Máu Giao Ước Đức Chúa Đã Lập Với Anh Em

 
                 Khi ban Lề Luật cho Môsê, Thiên Chúa cũng hứa là sẽ chúc phúc cho dân Israel, tiêu diệt kẻ thù và đem chiến thắng về cho họ, nếu họ tuân giữ các giới răn của Người.  Tại các buổi lễ tiếp nhận giao ước, dân chúng hứa sẽ tuân giữ Lề Luật của Thiên Chúa.  Thế rồi, người ta hiến tế các thú vật, lấy máu rẩy lên bàn thờ và trên dân chúng.  Người ta thường dùng máu trong các lễ giao ước, vì máu tượng trưng cho sự sống, và việc rẩy máu là dấu chỉ mức độ quan trọng của khế ước.     

Qua nghi thức ấy, tội lỗi được tẩy rửa, và máu rẩy trên dân chúng, chứng tỏ tội nhân cần ơn tha thứ.  Ngoài ra, còn thêm một ý nghĩa nữa là, nếu họ không tuân hành, hoặc hủy bỏ giao ước, thì họ sẽ phải chết, như con vật hiến tế.  Máu rảy lên bàn thờ, chứng tỏ rằng Thiên Chúa và con người đã kết hợp với nhau bằng giao ước.  

Là người Kitô hữu, chúng ta cần đặt trọn niềm tin vào giao ước mới, đã được ghi dấu bằng máu Đức Giêsu đổ ra trên thập giá vì chúng ta, như lời dẫn giải của thánh Phêrô:  ‘’Anh em nên biết rằng, không phải nhờ những của chóng hư nát, vàng hay bạc, mà anh em đã được cứu thoát khỏi lối sống phù phiếm do cha ông anh em truyền lại.  Nhưng anh em đã được cứu chuộc nhờ máu châu báu của Đức Kitô, giống như Con Chiên vẹn toàn, vô tì vết’’ (1 Phêrô 1,18-19). 

Trong Cựu Ước, Thiên Chúa hứa sẽ chúc phúc cho dân Người, nếu họ tuân giữ các giới răn của Người; trong Tân Ước, Thiên Chúa chúc phúc và ban ân sủng, để chúng ta tuân giữ các giới răn của Người.  Tuân giữ Lề Luật không vì mục đích tìm kiếm ân sủng, nhưng là cách ăn năn, sám hối, vì tội lỗi chúng ta; để từ đó, chúng ta có thể nhận ơn tha thứ và lòng thương xót, nhờ cuộc tử nạn của Đức Giêsu trên thập giá. 

Khi đón nhận ơn tha thứ, chúng ta tham dự vào sự sống lại của Đức Kitô, và Thánh Thần Chúa sẽ ban cho chúng ta một sức mạnh mới, để thực thi ý Người.  Chúng ta có thể vui mừng, vì Thiên Chúa không bao giờ lên án tội lỗi và yếu đuối của chúng ta; miễn là, mỗi lần vấp phạm, chúng ta chạy đến Chúa, xin ơn sám hối, thì sẽ được Người tha thứ và ban cho chúng ta sự sống mới.  

Vì đã được Thiên Chúa chúc phúc và ban ân sủng, thì chúng ta cũng có bổn phận phải cố gắng sống theo giới răn của Người; nhưng không thể bằng sức riêng của mình.  Khi cầu nguyện và đón nhận các Bí Tích, Thánh Thần Chúa có thể làm cho sự sống của Đức Kitô lớn mạnh trong chúng ta, hầu mỗi ngày chúng ta sống phù hợp thánh ý Chúa hơn.

‘’Lạy Chúa, Chúa đã gọi chúng con làm con cái Chúa.  Chúa đã cứu chuộc chúng con bằng máu châu báu Đức Giêsu Kitô.  Chúng con vui mừng, vì có thể được phép tiến vào vương quốc Chúa.  Chúng con cầu xin Chúa tuôn đổ trên chúng con sức mạnh và sự khôn ngoan để chúng con sống xứng với ơn gọi gia nhập Vương Quốc Chúa.  Amen.’’


Thứ Bảy Sau Chúa Nhật 16 Thường Niên 
-  Năm Lẻ & Năm Chẵn
- Tin Mừng:  - Mátthêu 13,24-30
 

                 ’’Nước Trời có thể được so sánh với người gieo giống tốt trong ruộng của mình, nhưng khi mọi người đang ngủ, thì kẻ thù của ông đến gieo thêm cỏ lùng vào giữa lúa.                     

                 ’’Đức Giêsu giải thích rằng cỏ lùng là con đẻ của Ác Thần.  Chúng mang nhãn hiệu này, bởi vì chúng hành xử theo cách của chúng:  chúng là hạt giống của kẻ gieo, và là con cháu đỡ đầu của kẻ gieo.

                 ’’Mùa gặt là ngày tận thế, cho dù mùa thu hoạch đã bắt đầu từ lâu, nhưng đến nay vẫn còn tiếp tục, và tức là qua sự chết, thì tất cả đều sẽ kết thúc.

                 ’’Thợ gặt là các thiên thần, những thừa tác viên phục vụ Nước Trời sẽ đặc biệt xuất hiện vào thời điểm ấy.  Đúng như Kinh Thánh đã chép:  ’’Ngày tận thế, cỏ lùng sẽ được gom lại và bó thành bó mà đem đi đốt.  Con Người cũng là Con Thiên Chúa, Đấng Tối Cao, sẽ sai thiên thần của Người tập trung mọi kẻ làm gương mù gương xấu và mọi kẻ làm điều gian ác, mà tống ra khỏi Nước của Người, rồi quăng chúng vào lò lửa.       

                 ’’Thừa tác viên của Chúa là các thiên thần nhận rõ cỏ lùng trong ruộng, tức là kẻ tội lỗi và bất lương sống len lỏi giữa người lành, và ngay cả trong Giáo Hội, họ bèn nói với Đức Giêsu:  ’Ngài có muốn chúng con ra đi gom cỏ lùng lại không?’  Nói cách khác, ’Chúng con sẽ giết chết chúng, loại bỏ chúng ra khỏi thế gian nhé?’.  Nhưng Đức Giêsu đáp lại:  ’Không, vì sợ rằng khi gom cỏ lùng các con cũng làm bật rễ cả lúa nữa.’’

                 ’’Nhưng, tại sao phải gom cỏ lùng lại, để lúa, tức là những người tốt lành, cũng bị bật rễ; hoặc cắt bỏ kẻ tội lỗi ra khỏi người công chính bằng cái chết?  Thực tế cho thấy, nhiều kẻ tội lỗi thuộc thành phần vô thần đang sống giữa những người ngay lành và đạo hạnh, nhưng khi thời gian thuận tiện, họ đã ăn năn, hối cải và trở lại; đồng thời, nhờ học biết các thói quen tốt, họ không còn là cỏ lùng nữa, mà trở thành lúa.

                 ’’Và như vậy là, khi các thiên thần gom cỏ lùng lại thì cũng làm cho lúa bị bật gốc, nào khác chi các thiên thần bắt cóc kẻ gian ác trước khi họ ăn năn, hối tội…  Đó là lý do, tại sao Đức Giêsu nhìn thấy mọi sự trước khi chúng trở thành những thực thể, nghĩa là không cho phép cỏ lùng bị bật rễ trước thời gian ấn định.
(Thánh Gregory Palamas). 

                 ’’Lạy Cha Trên Trời, Cha muốn mọi người được cứu độ.  Xin Cha ban cho con một con tim không phán xét bất cứ ai, và một tâm hồn biết cầu nguyện cho tất cả những người đang sai đườnglạc lối và xa rời Chúa.’’





 

Thứ Sáu Sau Chúa Nhật 16 Thường Niên - Năm Lẻ (+Năm Lẻ & Năm Chẵn)

Thứ Sáu Sau Chúa Nhật 16 Thường Niên  -  Năm Lẻ
Các bài đọc trích sách: - Xuất Hành 20,1-17; - Thánh Vịnh 19,7-10; - Mátthêu 13,18-23

 
                 Các giới răn của Chúa dường như không được tích cực hưởng ứng, bởi vì, chúng ta quan niệm rằng, các giới răn là những điều lệ buồn chán buộc chúng ta phải thi hành, những trách nhiệm nặng nề khiến chúng ta phải gánh chịu, và là những qui luật khắt khe buộc chúng ta phải tuân giữ; như thế chúng ta không còn tự do thực hiện các điều mình muốn nữa.

                 Nhưng, các lệnh truyền của Chúa không khó khăn và phức tạp như chúng ta suy nghĩ.  Ban hành các giới răn là cách Thiên Chúa bày tỏ tình yêu cho nhân loại, và cũng là cách Người chỉ dạy chúng ta đường lối đi vào cuộc sống đích thực.

                 Từ mười điều răn, chúng ta học được những giá trị căn bản và thực tiễn, để có thể sống một cuộc đời xứng đáng do Chúa ban, và làm đẹp lòng Người.  Qua mười điều răn, Thiên Chúa tỏ lộ cho nhân loại biết, Người là Đấng yêu mến điều ngay chính, nhưng chê ghét sự dữ.

                 Lúc ban hành mười điều răn, Thiên Chúa công bố, Người là Thiên Chúa, Đấng đã giải cứu dân Người thoát cảnh nô lệ ở Ai Cập.  Đấng bày tỏ Lề Luật cũng là Đấng đã chúc phúc và tỏ lộ tình yêu cho dân Người bằng các hành động cụ thể đầy lòng thương xót, với một giao ước đã ký kết gồm những điều cơ bản.

                 Người Kitô hữu luôn coi mười điều răn như nền tảng đời sống đạo đức Kitô giáo.  Đức Giêsu diễn giải các giới răn, rồi Người công bố, tất cả các giới răn chỉ gồm tóm trong hai điều chính là ’’Yêu Mến Chúa và Yêu Mến Tha Nhân.’’  Ba giới răn đầu liên quan tới yêu mến Thiên Chúa, còn các giới răn kế tiếp liên quan tới yêu mến tha nhân.

                 Nếu có tình yêu Thiên Chúa nơi tâm hồn, thì tự nhiên, chúng ta sẽ giữ các giới răn liên hệ.  ’’Các giới răn như:  ’Ngươi không được ngoại tình, không được giết người, không được trộm cắp, không được ham muốn’, và cũng như các điều răn khác, được tóm lại trong lời này:  ’Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình.’.  Yêu thương thì không làm hại người đồng loại; yêu thương là chu toàn Lề Luật vậy.’’ (Rôma 13,8-10).

                 Thiên Chúa ban Lề Luật, nhưng Người không bắt chúng ta phải tuân hành Lề Luật bằng sức riêng của mình.  Người truyền cho chúng ta làm điều gì, thì Người cũng luôn ban cho chúng ta các ơn cần thiết.  Thiên Chúa ban cho chúng ta đầy đủ khả năng yêu thương, bởi vì Người yêu thương chúng ta trước, và đã tỏ lộ tình yêu, bằng cách sai Con của Người đến trong thế gian, để chịu chết trên thập giá vì chúng ta.

                 Trong Đức Giêsu, chúng ta tìm được ơn tha thứ và các ơn cần thiết khác, để chúng ta có thể yêu mến, như Người đã yêu mến chúng ta.  Chúng ta nài xin tình yêu Chúa thấm nhập vào tâm hồn, để chúng ta có thể yêu mến Người cũng như tha nhân, trong mọi việc chúng ta làm.

                 ’’Lạy Chúa, chúng con cảm tạ, vì Chúa đã tỏ mình ra cho chúng con và dạy bảo chúng con cách sống ở đời này.  Chúng con nguyện xin Chúa ban cho chúng con ơn biết đáp trả tình yêu Chúa dành cho chúng con, bằng cách yêu mến Chúa và tha nhân, với tất cả tâm hồn và trí khôn của chúng con.  Amen.’’
 
Thứ Sáu Sau Chúa Nhật 16 Thường Niên 
-  Năm Lẻ & Năm Chẵn - Tin Mừng:  - Mátthêu 13,18-23  -
  
                 Chúng ta được chúc phúc và ban ơn, vì thế, chúng ta dâng lời chúc tụng Thiên Chúa, Đấng ban cho chúng ta đức khôn ngoan.  Đức khôn ngoan khuyên dạy chúng ta.  Dụ ngôn người gieo giống là chià khóa cho tất cả các dụ ngôn khác.  Dụ ngôn ấy mở cánh cửa tiến vào mầu nhiệm Nước Trời.  Hôm nay, Đức Đại Sư Phụ Giêsu cho chúng ta một ý nghĩa tối hậu.          
                 Kịch bản trong dụ ngôn, một mặt, diễn đạt cuộc hành trình của hạt giống.  Hạt giống chỉ có thể phát triển, nếu nó tìm được vào con đường dẫn tới nơi đất tốt.  Mục đích cuộc đời chúng ta là trở thành đất tốt.  Đức Giêsu nhận định rằng, các môn đệ cần được giúp đỡ để có thể hiểu dụ ngôn, do đó, chúng ta đừng ngại ngùng khi thú nhận mình cũng cần nhu cầu ấy.    
                 Chúng ta nên nguyện xin Chúa Thánh Thần khai mở ý nghĩa lời giảng dậy của Đức Giêsu, bằng cách đọc dụ ngôn chậm rải và cẩn trọng, hầu tiêu hóa từng chữ, từng câu một, vì đó là một kho báu, mà thế gian không thể ban tặng được.
                 Thánh Gregory Cả cho chúng ta một cái nhìn sâu sắc về dụ ngôn của các dụ ngôn.  ’’Hãy thận trọng đối với lời bạn đã đón nhận qua đôi tai và còn lưu giữ trong tâm khảm bạn.  Hãy thận trọng đối với hạt giống không rơi ở bên vệ đường, vì sợ rằng Ác Thần có thể sẽ đến và lấy mất nó từ tâm óc bạn.  Hãy thận trọng đối với hạt giống không được đất sỏi đá tiếp nhận, vì nó có thể tạo nên một mùa gặt tốt, mà không bén rễ nhờ sự kiên trì.
                 ’’Nhiều người hài lòng về những điều họ nghe, nên quyết định đảm đương một số việc hữu ích, nhưng khi gặp bất trắc và trở ngại, họ liền bỏ dở công việc mà không một chút nuối tiếc.  Đất sỏi đá thiếu độ ẩm ướt tối thiếu, giúp hạt giống có thể nảy mầm và sinh hoa kết trái nhờ kiên nhẫn.
                 ’’Đất tốt, mặt khác, đem lại hoa trái nhờ nhẫn nại.  Lý do là, nếu chúng ta không chịu đựng nổi những thương đau do người thân cận gây nên cho mình, thì tất cả các việc tốt lành chúng ta làm chẳng lợi ích gì.
                 ’’Thực vậy, càng dấn thân tham gia nhiều, chúng ta càng thêm gian nan, khổ ải trong thế gian này; bởi vì, khi tình yêu dành cho thế gian hiện nay chết đi, thì đau khổ càng gia tăng.  Đó là lý do tại sao nhiều người cố công làm những việc tốt lành, thế mà luôn phải gánh chịu đau khổ và ưu phiền, hoặc, mặc dù gắng sức xa lánh các ước muốn trần tục, vậy mà nhiều đau đớn và buồn khổ vẫn đeo đuổi dày vò họ.      
 
                 ’’Nhưng, như Đức Giêsu đã nói, những người này mang lại hoa trái nhờ kiên tâm chịu đựng, bởi vì, nếu khiêm tốn đón nhận tất cả mọi bất hạnh, thì khi thời gian chín mùi, họ sẽ được nghỉ an nơi Thiên Quốc. 
 
                 ’’Lạy Chúa, con muốn trở thành đất tốt. Con muốn sản sinh nhiều hoa trái cho Vương Quốc.  Xin Chúa giúp con chiến đấu tốt trong cuộc chiến đức tin và can đảm tham gia cuộc chiến tâm linh, hầu hạt giống lời Chúa bén rễ và lớn lên.'’
 

Thứ Năm Sau Chúa Nhật 16 Thường Niên - Năm Lẻ + (Năm Lẻ & Năm Chẵn)

Thứ Năm Sau Chúa Nhật 16 Thường Niên  - Năm Lẻ
Các bài đọc trích sách: - Xuất Hành 19,1-2.9-11.16-20; - Đanien 3,52-56; - Mátthêu 13,10-17

 
                 Bài đọc hôm nay mô tả cuộc gặp gỡ giữa Thiên Chúa và dân Israel.  Theo nghiã thiêng liêng, cuộc xuất hành từ Ai Cập đến Đất Hứa được ví như chuyến hành trình đức tin của chúng ta. 

                 Khởi đầu, Thiên Chúa kêu gọi chúng ta như kêu gọi Môsê. Nhưng, cũng như Môsê, chúng ta thường đáp lời mời gọi của Thiên Chúa bằng một thái độ hoàn toàn từ khước.  Chúng ta cố tránh né lo âu, sợ hãi và bất an, bằng cách kêu cầu Chúa chọn người khác thay cho mình.  Giả như đừng từ chối, thì chúng ta sẽ dễ dàng nhận biết Thiên Chúa, Đấng đang mời gọi chúng ta đi theo Người, và nhờ thế, tâm hồn chúng ta rất khát khao được tiến lại gần bên Chúa.

                 Cuộc gặp gỡ này ghi dấu thời điểm dân Israel khởi sự bước vào lộ trình đức tin.  Thiên Chúa đòi họ phải chuẩn bị chu đáo trước khi tiến đến trước nhan thánh Người, bởi vì lối họ đi không phải là con đường được thế gian thừa nhận, hoặc ngay cả họ cũng không hoàn toàn đồng cảm. 

                 Mặc dù đang bị nhà cầm quyền Ai Cập đàn áp, họ vẫn không muốn rời bỏ nếp sống quen thuộc, đi tới sa mạc, hoang địa xa lạ Sinai,  Họ cũng không muốn rời bỏ các căn trại, với đầy đủ mọi thức ăn, nước uống, để đi vào cuộc sống du mục, định tại sa mạc mênh mông.  Cuộc hành trình với nhiều gian khổ ngoài ý muốn của họ, không đem theo các tia hy vọng tràn đầy nơi Thiên Chúa của Môsê, người đã được họ đặt trọn niềm tin. 

                 Họ đã từng cảm nhận việc Thiên Chúa hoạt động qua các bệnh tật, phân rẽ Biển Đỏ, bánh và chim cút, nước từ tảng đá vọt ra, cột lửa cột mây hướng dẫn họ ra khỏi Ai Cập, nhưng… bây giờ, họ đích thân gặp gỡ Thiên Chúa.

                 Để có buổi gặp gỡ này, họ cần chuẩn bị.  Sau hai ngày tự thánh hóa, vào ngày thứ ba, họ tụ tập dưới chân núi; và Thiên Chúa ngự xuống trên đỉnh núi trong ngọn lửa bốc khói.  Giữa tiếng kèn, Môsê nói với Thiên Chúa, và Người trả lời trong tiếng sấm sét, đoạn kêu gọi đầy tớ Người là Môsê trèo lên trên đỉnh núi.   

                 Đức tin thúc đẩy chúng ta gặp gỡ Thiên Chúa trong cầu nguyện.  Chúng ta chỉ thực sự sinh động, bao lâu chúng ta còn nhìn thấy các dấu chỉ và những điều kỳ diệu xảy ra hằng ngày, dưới nhãn quan riêng.  Ở một vài góc cạnh nào đó, chúng ta cần dừng lại để lắng nghe tiếng Chúa nói, phát ra từ trong sâu thẳm tâm hồn của mỗi cá nhân.

                 Thiên Chúa gọi đích danh từng người và bảo chúng ta trèo lên đỉnh núi, thoát ly khỏi những bận rộn hằng ngày, tìm một nơi thanh vắng để nghỉ ngơi và hít hơi thở của Thần Linh để được hồi sinh, hầu chúng ta có thể tiếp tục cuộc hành trình trong tin yêu, tuyên xưng chúng ta là Dân Thiên Chúa, và Người là Thiên Chúa chúng ta.

                 ‘’Lạy Chúa, Chúa muốn con ở bên cạnh Chúa, để con tìm được sự bình an và yên tịnh.  Mỗi ngày, xin Chúa giúp con biết dừng lại dăm ba phút, để thiên thần đem con đi trên đôi cánh, đến chiêm ngưỡng nhan thánh Chúa, hầu làm cho con trở nên tươi vui trở lại.  Amen.’’
 
Thứ Năm Sau Chúa Nhật 16 Thường Niên 
-  Năm Lẻ & Năm Chẵn - Tin Mừng:  - Mátthêu 13,10-17
 
                 Mặc dù đôi khi chúng ta định nghiã các dụ ngôn như những câu chuyện minh họa; nhưng thực ra, chữ ’’parabole’’ mà chúng ta tạm dịch là dụ ngôn, trong ngôn ngữ Hy Lạp có nghĩa là ’’những cơ phận truyền tải’’; truyền tải tư tưởng mang tính cách bí nhiệm, ý nghiã không phơi bày rõ rệt, cần tới sự diễn giải.
                 Với cái nhìn phiến diện, chúng ta cho rằng có một sự bất công, vì dường như các môn đệ được ban ân sủng thông hiểu, trong khi dân chúng thì không (Mátthêu 13,11).  Nhưng, nếu đọc tiếp đoạn Tin Mừng hôm nay, chúng ta có thể hiểu, mặc dù mỗi người đều được ban cho một cặp mắt để nhìn và một đôi tai để nghe, nhưng nhiều người không chịu nhìn và không chịu nghe, vì lẽ đó, họ không hiểu.  (Mátthêu 13,13).
                 Mỗi người trong chúng ta đều có trách nhiệm với những gì chúng ta được ban phát, bằng cách thực hành các điều ấy với thái độ khôn ngoan và khéo léo. Mỗi người trong chúng ta được ban phát những khả năng riêng để có thể hưởng ứng Lời Đức Giêsu, bằng cách lắng nghe và vâng phục, nhưng chúng ta cũng có quyền khước từ hay bác bỏ Lời Người.   
                 Trong thế giới lao động, nếu chúng ta thực tâm thi hành các trách vụ được giao phó, thì điều gì sẽ xảy ra?  Nếu được giao phó các trách nhiệm mới, thì chắc là chúng ta sẽ rất vui và được tăng lương, thăng chức!  Nhưng, nếu không thi hành công việc một cách có nghiêm chỉnh, thì ngay cả trách nhiệm chúng ta đang được giao phó có thể sẽ bị lấy mất.    
                 Trong lãnh vực tâm linh; nếu chúng ta bắt đầu sử dụng sự hiểu biết đã được truyền ban, nhờ lòng tin của mình, thì sự hiểu biết trong đời sống tâm linh nơi chúng ta mỗi ngày sẽ càng tăng trưởng thêm. Ân sủng được đẽo gọt và mài giũa bằng cách đem ra sử dụng.  Một nhạc sĩ có năng khiếu mà siêng năng thực hành sẽ trở thành một ngôi sao, nhưng nếu không chịu luyện tập thì luôn chỉ là một người  tầm thường.
                 Đức tin là một ân huệ, và vâng lời là đức tin có việc làm. Nếu chúng ta tin  và vâng lời thì sẽ được ban thêm lòng tin (Mátthêu 13,12), nhưng thiếu đức vâng lời dẫn tới tình trạng không hiểu biết.   
                 Những kẻ lãnh đạm, vô trách nhiệm, không phải là thiếu hiểu biết, mà vì họ không có thiện chí hy sinh và vâng lời (Mátthêu 13,15a).  Twain đã có lần nói, ’’Nhiều người cảm thấy khó chịu về một số đoạn Kinh thánh, mà họ không thể hiểu nổi; nhưng tôi lại luôn có nhận xét là những đoạn Kinh Thánh làm tôi áy náy nhất, hầu hết là các đoạn tôi hiểu rất cặn kẽ.’’
                 Chỉ khi chúng ta hành động trong tuân hành Lời mà chúng ta thật sự hiểu và biết, thì chúng ta mới được ban thêm ơn hiểu biết.  
                 ’’Lạy Chúa, xin giúp con hiểu biết, yêu mến và theo sát Chúa hơn, ngày này qua ngày khác.’’ 
                                                               (Thánh Richard Chichester)