Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014

Thứ Ba Sau Chúa Nhật 27 Thường Niên - Năm Chẵn

Thứ Ba Sau Chúa Nhật 27 Thường Niên  -  Năm Chẵn
Các bài đọc trích sách: - Galát 1,13-24; - Thánh Vịnh 139,1-3.13-14.15; - Luca 10,38-42


Con Nghĩ Tưởng Gì, Ngài Thấu Suốt Từ Xa

Thiên Chúa Đã Mặc Khải Con Của Người Cho Tôi

                 Qua nội dung đoạn Kinh Thánh hôm nay, chúng ta có thể nhận thấy giọng nói của Phaolô phảng phất một nỗi buồn thê thảm.  Lúc này, với tư cách là một tông đồ, có lẽ trong tay Phaolô đang cầm một tấm bài sai (ủy nhiệm thư), chứng minh việc ra đi rao giảng Tin Mừng cho Dân Ngoại là hợp lệ.  

Phaolô cho biết, cũng như mọi người, ông đã từng là một tín hữu rất hăng say và nhiệt tình, suốt cuộc đời, triệt để tuân hành lề luật chính thống giáo Giuđa, nhưng bây giờ ông trở thành một chiến sĩ loan báo Tin Mừng cứu độ, nhờ lòng tin, chứ không do việc tuân hành lề luật.

Chúng ta không biết chắc chắn lý do nào đã làm cho Phaolô phải phiền lòng, vì xuyên qua các thư của Phaolô, chúng ta có cảm tưởng như cuộc điện đàm chỉ có một người nói ở đầu giây bên này.  Tuy nhiên, chúng ta có thể đoán chừng được rằng, trong thời gian Phaolô vắng mặt, một số tín hữu cộng đồng Galát đã xúi giục nhau trở lại thực hành đạo chính thống, và dường như Phaolô nhất định ‘’đổ nước vào’’ lề luật Giuđa, vì lợi ích của Dân Ngoại. 

Hơn nữa, hình như họ còn muốn hạ thấp quyền hạn của Phaolô xuống, bằng cách nói rằng, sứ điệp của ông không được các tông đồ khác cho phép loan tải, bởi vì Phaolô không cùng đi với Đức Giêsu, ngay từ buổi đầu tiên, như họ.  Đó là một lối dụng binh hay dèm pha rất ác độc, và vì thế chúng ta có thể thông cảm với nỗi buồn nản của Phaolô. 

Thánh Phaolô được mô tả là một nhà thần học tuyệt vời, và Người đã tự chứng minh mình, qua các thư đã viết, là một nhân vật tài trí khác thường. Tuy nhiên, chúng ta có thể khẳng định rằng, không phải vì khả năng tuyệt vời hay tài hùng biện và lý luận sắc bén, mà Phaolô đã trở thành một nhân vật có thế lực, nhưng chính là mối tương giao cá nhân giữa Người và Đức Giêsu. 

Cảm nhận của Phaolô về Đức Giêsu Phục Sinh khởi sự từ biến cố bất ngờ xảy ra trên con đường đến Đamacus (Syrie), và liên tục – chúng ta có thể tưởng tượng ra được – ở một trạng thái êm đềm hơn, trong thinh lặng cầu nguyện, vào những năm ẩn dật, trước khi bắt đầu các cuộc hành trình truyền giáo.  Đó là một vấn đề cực kỳ quan trọng, bởi vì, cầu nguyện là quan hệ mật thiết với Đức Kitô, và như thế cũng có giá trị như quan hệ mật thiết với các tông đồ khác. 

Thực vậy, Tin Mừng kể cho chúng ta biết tiến trình nhận thức chậm chạp, mà các tông đồ đã trải qua, từ những ngày cùng với Ðức Giêsu lê býớc trên những con ðýờng xứ Palestine bụi mù, trýớc khi thật sự nhận rõ Người là ai. 

                 Do đó, dường như Phaolô qúa lo lắng, nên muốn nhấn mạnh tới điểm này, để chúng ta có thể hiểu rõ tình yêu của Đấng Cứu Chuộc Phục Sinh, giống như Phaolô đã hiểu, mặc dù chúng ta chưa từng được thân chinh đồng hành với Người.

                 ‘’Lạy Chúa, xin giúp con có được cảm nhận tiếp cận tình yêu Chúa và vui hưởng sự hiện diện của Chúa.’’  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét