Thứ Năm Sau
Chúa Nhật 27 Thường Niên - Năm Chẵn
Các bài đọc trích
sách: - Galát 3,1-5;
- Luca 1,69-70.71-71.73-75; - Luca 11,5-13
Chúa
Cứu Ta Thoát Khỏi Địch Thù
Một thầy giáo giỏi sẽ truyền
đạt sự hiểu biết của mình đến học viên, và tìm cách hữu hiệu nhất để cùng khai
thác các đề tài đã loan tải. Một thầy
giáo được ghi nhận là tuyệt vời, không chỉ là nhà giáo dục có khả năng làm cho
học viên tin tưởng vào sự hướng dẫn của mình, mà còn cố gắng giúp họ hiểu thấu
đáo những thông tin đã nhận được, cho đến khi tư tưởng và ý kiến ấy trở thành
như của riêng họ.
Từ đó, sự hiểu biết mỗi ngày càng lớn lên theo năm
tháng, trí tuệ thêm minh mẫn. Giảng dậy
và học hỏi luôn gắn liền với nhau trên mọi lãnh vực – tri thức và trí dục. Căn cứ vào
sự phân tích này, thì Phaolô đúng là một thầy giáo ưu tú, nhưng tiếc thay,
Phaolô đã có một lớp học viên tại Galát, dường như mau quên những điều mình
giảng dậy.
Phaolô phân biệt giữa việc ‘’tuân hành lề luật’’ và ‘’nghe
với niềm tin’’. Phaolô không thể nào
hiểu, tại sao các tín hữu Galát đã đón nhận Thần Linh và tòng giáo, thế mà hình
như họ vẫn còn muốn tạo sự hiểu biết riêng cho cá nhân, bằng cách quay trở về
sống với lề luật xưa cũ. Nhận lãnh các
dấu lạ của Thiên Chúa chưa đủ - chúng ta còn cần thừa nhận những việc làm kỳ
diệu này là do quyền năng Chúa Thánh Thần.
Một đứa trẻ được nuôi dưỡng trong một môi trường kiểm
tra chặt chẽ và kỷ luật khắt khe, sẽ lớn lên trong trạng thái luôn sợ hãi,
thiếu óc sáng tạo, dễ tức giận, cáu kỉnh với mọi người, và với xã hội chung
quanh.
Mặc dù lề luật có một điểm lợi là dễ quản thúc, vì trong
đó người ta chỉ được hưởng tự do với một giới hạn qui định, hầu tránh tình
trạng hỗn loạn trong tập thể; như thế chưa hẳn đã tốt đẹp mọi bề. Một điều chắc chắn là nơi ấy sẽ trở thành
lạnh lẽo, gần giống như hoang địa.
Hãy tưởng tượng, một người muốn
băng qua một con suối rộng, người đó lấy những phiến gỗ lát thành một chiếc
cầu, lấy thừng mắc hai bên làm tay vịn.
Những dây thừng hai bên là lề luật;
chúng vừa là kim chỉ nam hướng dẫn, vừa giúp chúng ta đi lại trên cầu được an
toàn, phòng giữ chúng ta khỏi bị ngã xuống suối. Biết rõ những thứ đó, chúng ta an lòng, bước
qua cầu cách tương đối tự do, hướng tầm mắt nhìn về phía trước, mà không sợ hãi
gì, vui vẻ đồng hành với đoàn lữ khách.
Tuy nhiên, nếu chỉ tập trung vào những dây thừng,
chúng ta sẽ mất đi các mối liên hệ thực sự cần thiết khác, đặc biệt và trước
hết, là nhóm người đang đồng hành với mình và với Thiên Chúa tình yêu, suốt
đoạn đường nước chảy xiết ở dưới suối, rất nguy hiểm. Như một cơn cám dỗ, thúc đẩy chúng ta bám
chặt lấy chuỗi dây thừng, và không ngừng tính toán để ước lượng, còn bao xa nữa
cuộc hành trình vượt qua chặng đường hiểm trở này, mà không bị ngã xuống
sông. Đó chính là cách lợi dụng lề luật
để sống, chứ không vì một lý do cao cả nào khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét