Thứ Tư Sau Chúa Nhật 27 Thường Niên - Năm Chẵn
Các bài đọc trích
sách: - Galát
2,1-2.7-14; - Thánh Vịnh 117,1-2; Luca 11,1-4
Muôn
Nước Hỡi, Nào Ca Ngợi Chúa
Đoạn Kinh Thánh hôm nay được kể
là vắn tắt, nhưng giữ một địa vị rất quan trọng trong lịch sử Kitô giáo. Tại Galát 2,9, chúng ta được biết, Phêrô,
Giacôbê và Gioan đã giơ ‘’cánh tay phải
tình bằng hữu ra’’ – ngôn ngữ thông dụng gọi là bắt tay Phaolô, khi ông đến
thăm viếng Giêrusalem.
Buồn thay - vì không hội đủ chi tiết biến cố này, nên
chúng ta có thể tưởng tượng là mình được hân hạnh tọa lạc trong một căn phòng,
nơi các ngư phủ chất phác, thật thà xứ Galilê, đang đối mặt với Phaolô, người
có học vấn và trí thức, cũng còn là một nhân vật trước kia đã từng bắt bớ và
hành hạ các tín hữu Kitô giáo.
Chúng ta không có bản ghi nhận chi tiết diễn tiến
trong đầu óc mỗi tham dự viên, khi nhìn vào mặt nhau như thế nào. Có thể, tất
cả các tham dự viên đều tỏ ra lúng túng đối với lối sinh hoạt mới, mà Thiên
Chúa dường như muốn xử dụng để hoàn tất kế hoạch của Người.
Phêrô có lẽ cảm thấy rất hạnh phúc, vì ông đã tạo dịp
để mọi người tỏ lộ tình bằng hữu với nhau, đồng thời còn là cơ hội giúp một
người đã thề hứa, sẵn sàng chọn lối ‘’sống
mới’’ với tư cách là môn đệ Đức Giêsu.
Các tham vự viên đều cảm thấy lo âu, không ai dám mở đầu lên tiếng, vì
họ là những người có tính nhút nhát.
Nhưng việc sẽ đến phải đến – đó là tất cả các tông đồ
đã từng đồng hành với Đức Giêsu ngay từ buổi đầu, nhất tâm chấp nhận Phaolô gia
nhập tông đồ đoàn; coi ngài tương đồng và ngang hàng với các tông đồ khác, mặc
dù Phaolô giữ một trọng trách riêng từ Thiên Chúa là đem Tin Mừng đến cho thế
giới Dân Ngoại.
Bắt tay là dấu chỉ hữu hình việc các tông đồ ưng thuận
trao bài sai (ủy nhiệm thư) cho Phaolô và các giáo huấn do ngài giảng dậy – ơn
cứu độ là nhờ tin vào Đức Giêsu, chứ không phải là việc tuân hành lề luật Do
Thái - chỉ có tính cách bề ngoài và trên văn bản.
Người ta nghĩ rằng, mặc dù, thói quen cũ đã chết ngộp,
nhưng chắc chắn, vì các tông đồ là những người đã thấm nhuần truyền thống Do
Thái, nên vẫn không quên mang theo, cùng với hành trang lên đường thi hành sứ
vụ rao truyền Tin Mừng tại Palesitne; như thế có nghĩa là các ngài cũng đang bị
cám dỗ trở về với con đường lề luật xưa cũ.
Từ đó, tạo nên chuỗi gặp gỡ - mặt đối mặt - ngượng ngùng giữa Phaolô và Phêro sau này tại
Antiôchia. Chúng ta không thể giúp gì
được, nhưng cần thông cảm Phêrô, vì đã phải đối diện với một con người khéo
thuyết phục và lý luận như Phaolô, ngay cả khi ngài sai lầm.
Tuy nhiên, điều quan trọng, thiết thực mà Phaolô biết,
đó là sứ điệp Tin Mừng phải sớm được loan truyền trên khắp toàn cầu. Tin Mừng cứu độ là một Tin Mừng hướng tới tự
do, chứ không dẫn con người rơi vào trạng thái nô lệ lề luật.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét